Thế nhưng Hoàng Chi Tử và Vương Quyên đều kiên quyết không chịu nhận, Tống Nguyệt Minh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cất trước.
Cơm trưa được làm vô cùng phong phú, cặp thỏ mà Tống Nguyệt Minh mua năm ngoái đã đẻ hết lứa này đến lứa khác, vừa khéo làm thịt hai con làm món thịt thỏ hầm cho mọi người ăn. Hoàng Chi Tử chạy tới chạy lui ở gian nhà chính và nhà bếp, còn đẩy Tống Nguyệt Minh đến gian nhà chính mát mẻ.
“Đi theo bà nội trò chuyện với bà đi, bà nội con vừa ra cửa đứng nhìn chắc đang mong cô nhỏ về mừng thọ đấy. Hừ, Tống Vệ Lan dám tới cửa nhà chúng ta, mẹ sẽ đánh cho ra bã!” Hoàng Chi Tử nói, lúc trước bà cụ nói Tống Vệ lan đôi câu, tức giận thì tức giận, trong đầuc vẫn nhớ con gái nhỏ, nhưng nhiều người đều không đứng về phía Tống Vệ Lan, mẹ chồng cũng không dám từ chối.
Tống Nguyệt Minh đành phải đi, kéo bà cụ Tống ra ngoài kể chuyện ở Bắc Kinh cho bà cụ nghe, nhanh chóng dời sự chú ý của bà cụ, cả gia đình ồn ào náo nhiệt ăn cơm trưa. Tống Vệ Đàn chuẩn bị về nhà trước, Tống Nguyệt Minh cũng muốn về nhà sớm, thế nên hình cô mang tới cho nhà họ Nguỵ đành nhờ Tống Vệ Đàn mang về, cũng gửi một lời tới gia đình hôm khác sẽ về.
Tống Vệ Đàn bằng lồng, chút chuyện nhỏ như thế, cô ta chắc chắn sẽ hoàn thành tốt.
Chờ tất cả mọi người giải tán, Vệ Vân Khai đạp xe chở Tống Nguyệt Minh về thành, cô ngồi đằng sau im lặng không nói gì có chút khác lạ.
“Tại sao lại không nói gì?”
Một tay Tống Nguyệt Minh nắm trên yên xe, tay còn lại đặt trên bụng, anh hỏi một cái cô bèn lấy lại tinh thần, uể oải nói: “Không có gì, em đựa tiền cho mẹ và chị dâu rồi, nhưng họ không chịu nhận.”
Vệ Vân Khai quay đầu nhìn cô một chút, sau đó lại nhanh chóng nhìn về phía trước: “Bởi vì chuyện này thôi sao? Không sao đâu, chờ anh hai và anh ba kết hôn chúng ta bỏ thêm ít tiền, cho thêm hai đứa trẻ mua một ít đồ nữa.”
“Ừ.”
Nói một hồi cũng về tới nhà, Tống Nguyệt Minh vừa về đến nhà đã chạy thẳng vào nhà vệ sinh, một lúc sau lai trở ra với khuôn mặt vô cùng kỳ lạ, Vệ Vân Khai đang uống nước, nhìn thấy dáng vẻ này của cô thật sự không nhịn được hỏi: “Em sao thế? Từ lúc ở nhà mẹ về có gì đó không ổn lắm.”
Tống Nguyệt Minh hít một hơi thật sâu: “Em nói chuyện này với anh, nhưng anh đừng kịch động quá đấy nhé.”
“Ừ, em nói đi.”
“Hôm nay em vừa nhớ ra kì kinh nguyệt của em đã trễ nửa tháng rồi, có thể em đã mang thai rồi, nhưng cũng có thể không phải…”
Tống Nguyệt Minh nói xong, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn đối phương, Vệ Vân Khai phản ứng một hồi mới hiểu ra, lắp ba lắp bắp nói: “Mang thai?”
“Anh cũng đừng kích động quá, cũng có thể không có.”
“Ồ, ồ, thế chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nhé?”
Tống Nguyệt Minh nhíu mày: “Ngày mai đi được không? Bây giờ em có hơi buồn ngủ.”
Đương nhiên Vệ Vân Khai sẽ không nói không, ân cần chuyển quạt gió đến mép giường, chỉ còn thiếu bồng cô lên giường nữa thôi, khiến người ta thoải mái nằm trên chiếc giường lớn, nhưng lại không ngủ được, đáng thương kéo mùng ra: “Vân Khai, anh có thể lên đây với em được không?”
“Được thôi.”
Hơi thơ quen thuộc vờn quanh người cô, Tống Nguyệt Minh cảm thấy an toàn, mí mắt trầm xuống, còn không quên nói một câu: “Em cũng không thấy có gì không thoải mái, có lẽ là tới trễ thật, anh đừng quá kích động.”
Vệ Vân Khai lên tiếng đồng ý, biết rõ cô sẽ không quay đầu lại nhìn nhưng vẫn gật đầu liên tục: “Anh biết, em đừng nghĩ nhiều, chúng ta cứ nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Nghe xong những lời này, Tống Nguyệt Minh lập tức ngủ thiếp đi, Vệ Vân Khai nhẹ nhàng đưa tay đặt ngang hông cô, sau đó lại sợ đè cô thế nên cũng vội vàng thu tay lại, trong đầu suy nghĩ lẫn lộn, rõ ràng không buồn ngủ nhưng lại không muốn xuống giường.