Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 261 - Chương 261.

Chương 261. - Chương 261. -

Tống Nguyệt Minh duy trì giấc ngủ trưa này tới chạng vạng tối mới tỉnh dậy, Vệ Vân Khai làm cơm tối, lượng cơm của cô đều bình thường, ăn xong lại đi ngủ, đứng nhìn Vệ Vân Khai đang tập trung suy nghĩ, không dám quấy rầy anh. Đến sáng sớm, Tống Nguyệt Minh dường như đã khôi phục lại như cũ, Vệ Vân Khai lại đến đơn vị chào hỏi, xin nghỉ phép một bữa, cũng may lãnh đạo trực thuộc ở đó đều là người quen cũ. Lúc hợp tác lần trước, làm việc cả một năm cũng không xin nghỉ phép lấy một lần, thế nên cũng không oán giận câu nào đối với việc lần này anh thường xuyên xin nghỉ.

Đến bệnh viện, Tống Nguyệt Minh phải đi lấy máu trước, bọn họ đi sớm, bệnh viện cũng không nhiều người, bác sĩ và y tế cũng rất vui vẻ, cầm lấy kết quả kiểm tra đến gặp bác sĩ.

“Mang thai rồi, khoảng năm tuần.” Vị bác sĩ thường thấy sóng to gió lớn xem qua kết quả, sau đó nói như thế.

Vẻ mặt của Vệ Vân Khai giống hệ như Tống Việt Mẫn, từ mờ mịt đến chắc chắn: “Sao? Vâng.”

Thật ra trong lòng hai người cũng đều đã có cảm giác, không phải kinh nguyệt tới trễ mà mang thai, thế nhưng hai người đều ăn ý không ai nói ra, sợ sẽ mất hứng. Giờ phút này nghe bác sĩ nói kết quả, trái tim đang treo lơ lững cũng thả lỏng, sự vui mừng tràn ngập.

Hai người trẻ tuổi không biết gì, bác sĩ cũng không tệ, chậm rãi phổ biến kiến thúc khoa học cho hai người, sau đó lại đưa một cuốn sách nhỏ cho hai vợ chồng học hỏi thêm. Vệ Vân Khai cầm lấy cuốn sách như nhặt được một báu vật, rối rít cảm ơn bác sĩ Tạ.

Thời đại này kiểm tra sức khoẻ sinh sản đơn giản như thế, hai người rời khỏi bệnh viện, cầm đơn hoá nghiệm và sổ tay kiến thức cảm thấy không chân thật lắm.

“Chúng ta về nhà nhỉ?”

“Được.”

Bởi vì biết sáng sớm nay phải thử máu, Tống Nguyệt Minh cũng chưa ăn cơm, vừa về đến nhà Vệ Vân Khai đã nhanh chóng bắt tay chuẩn bị thức ăn cho cô: “Muốn ăn gì?”

“Trứng xào cà chua?”

“Được, em ngồi chờ anh làm cho em ăn.”

Tống Nguyệt Minh vẫn đi theo vào bếp, Vệ Vân Khai mừng rỡ bộc lộ ra qua lời nói, lúc đánh trứng còn suýt nữa đánh văng ra ngoài, khiến Tống Nguyệt Minh nghi ngờ không biết bao giờ mình mới có một món ăn đàng hoàng.

“Hay là để em làm đi?”

“Không cần, em cứ ngồi đó đi, chắc chắn anh sẽ làm xong thôi.”

Bắt bếp, xào thức ăn đều do Vệ Vân Khai tự mình hoàn thành, bưng đến trước mặt Tống Nguyệt Minh, trơ mắt nhìn cô nếm thử một miếng, khẩn trương hỏi: “Thế nào? Có ngon không?”

Tống Nguyệt Minh nhịn cười gật đầu: “Ngon lắm.”

“Thế em còn muốn ăn gì nữa không?” Vệ Van Khai cũng không biết những chuyện như thế này nhiều, ký ức duy nhất có liên quan là khi anh còn nhỏ, bà nội nói với anh rằng khi bà mang thai cha anh đã rất vất vả. Không ăn được gì, cha anh khi sinh ra lại là một người kén ăn.

“Em không có cảm giác gì, trước tiên cứ ăn rồi nói sau.”

Thế là, Vệ Vân Khai canh Tống Nguyệt Minh ăn xong phần ăn sáng của mình, sau đó hai người cầm quyển sách kia chen chúc nhau đọc, cũng vô cùng ngạc nhiên đối với sinh mệnh nhỏ bé không biết gì này, hành động cũng cẩn thận, rất sợ nếu không cẩn thận sẽ hù doạ đến đứa bé.

“Mơi chỉ năm tuần thoi, phải đến bốn mươi tuần mới sinh được…”

Vệ Vân Khai vẫn đang suy nghĩ: “Em có thai lúc nào thế?”

Khoảng năm tuần, quay ngược về một tháng trước, trước khi đến Bắc Kinh hai người họ bận rộn dọn nhà, hai người hoàn toàn không làm gì, lùi về sau một chút nữa, chính là vào lúc bọn họ ở tứ hợp viện.

Tống Nguyệt Minh cũng nghĩ tới, kín đáo nhìn anh một cái: “Khả năng này chính là… tổ tiên phù hộ?”

Hai người bèn nhìn nhau cười, mơ mơ màng màng có chút khái niệm đối với em bé, cũng không biết sinh linh nhỏ bé này sẽ khiến cuộc sống của họ biến thành kiểu nào.

Lằng nhằng cũng hết một buổi trưa, Vệ Vân Khai chuẩn bị xong cơm truqa, hai người đắm chìm trong niềm vui cũng không nghiêm túc thưởng thức hương vị của món ăn.

Buổi chiều, Vệ Vân Khai không thể không đi làm, trước khi đi còn quyến luyến không thôi dặn dò: “Em ở nhà nhớ cẩn thận một chút, nghỉ ngơi đi, có muốn ăn gì không, để anh xem có thể mua được hay không.”

Tống Nguyệt Minh lắc đầu, mặc dù chắc chắn trong bụng đã có thêm một sinh linh bé nhỏ, nhưng người làm mẹ như cô vẫn chưa có cảm giác chân thật, cũng không cảm nhận được nhu cầu của đứa bé, lãng phí sự tốt bụng của người mới làm cha như Vệ Vân Khai.

Bình Luận (0)
Comment