Vệ Vân Khai một bước bằng ba quay đầu đi làm, Tống Nguyệt Minh trở vào nhà, ngẩn người nhìn về phía phòng tối, kế hoạch không đuổi kịp thay đổi, tiệm chụp ảnh của cô còn chưa khai trương đã mang thai, phải làm sao đây?
Thật ra cũng không cần nghĩ gì, Tống Nguyệt Minh lập tức quyết định sẽ tiếp tục mở tiệm chụp ảnh, mở tiệm ở ngay nhà mình, nếu như trong thời gian mang thai cảm thấy không thoải mái, có thể dẹp tiệm bất cứ lúc nào. Nếu như cơ thể không có vấn đề gì có thể, tiền kiếm được chắc chắn đủ để chi tiêu hằng ngày, cô không nhàn rỗi cũng khoẻ hơn.
Sau khi quyết định việc này, trong lòng Tống Nguyệt Minh cũng có kế hoạch, cô lấy những tấm ảnh đã rửa trước đó ra cắt tỉa lại, ảnh phong cảnh ở Bắc Kinh còn cả ảnh chụp hai người cô định sẽ treo trên tường ngoài phòng để làm mẫu, người ta nhìn thấy kỹ thuật của mình rồi mới dám tiêu tiền đúng không?
Cắt hình xong, cô dán từng sợi lên lên từng tấm ảnh, đến lúc đó cứ treo lên là được Tống Nguyệt Minh cũng không có ý định trang trí quán loè loẹt lên, không nói đến chuyện quá bắt mắt, với thẩm mỹ hiện nay cũng không thưởng thức nổi, cứ bày ra dụng cụ như cũ, để người khác tín phục.
Làm xong những thứ này, cuối cùng Tống Nguyệt Minh cũng có tâm trạng chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy mặt trời đã ngả về phía tây.
“Cái này thật sự là phản ứng khi mang thai, hay là do trong lòng ngầm ra hiệu?”
Tống Nguyệt Minh cũng không phân biệt nổi, đứng dậy lấy trái dưa hấu đã bỏ vào giếng trước khi đi ngủ ra, cắt gần một nửa rồi dùng muỗng múc ăn từ từ. Ăn một nửa cô lại ra cửa đi tới đi lui, thím Hồ đang ngồi dưới táng cây đóng đế giày, cô đi tới nói chuyện phiếm với thím ấy, thuận tiện trêu chọc cháu trai của thím Hồ một chút.
Tại trạm máy móc nông nghiệp.
Hôm nay cũng không tính là bận rộn, trạm máy móc nông nghiệp thanh thản hơn trước đây nhiều, Vệ Vân Khai ngồi trên bàn làm việc của mình, yên lặng đẩy nhanh tốc độ, chiếc quạt gió trên đỉnh đầu két két chuyển động, nhưng cảm giác nóng bức vẫn không biến mất, anh không nhịn được nghĩ, không phải ở nhà cũng nóng như thế sao, Nguyệt Minh mang thai có cảm thấy không thoải mái không?
Tháng tám năm nay cô mới mười chín tuổi, Vệ Vân Khai nhớ ra, năm đó khi Lâm Yên Tình sinh anh cũng đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi, cô có sợ không?
Vệ Vân Khai không muốn thừa nhận sự sợ hãi của mình, người khác sinh con có vẻ dễ dàng, nhưng Nguyệt Minh sợ đau lại mềm yếu, hai người bọn họ cũng còn rất trẻ, phải mang thai thế nào đây?
Nhiều năm như thế vẫn luôn trong tình trạng một người ăn no cả nhà không lo đói, Vệ Vân Khai rất ít khi cảm thấy bất lực như thế, anh rất muốn làm chút gì đó để ngăn mình suy nghĩ bậy bạ, cách hiệu quả nhất là đi tìm hiểu rõ chuyện này, tránh để không biết mà sợ hãi.
Sau khi tan làm, Vệ Vân Khai lập tức rời đi, đạp xe đạp chạy thẳng tới hiệu sách duy nhất ở huyện thành. Tìm mấy quyển sách về phương diện mang thai, nhưng mấy tiệm sách mở ở đối diện trường trung học cũng chỉ bán tài liệu giảng dạy vào tiết phụ cùng vói một số tài liệu các tiết ngoài giờ học, hoàn toàn không có sách liên quan. Anh cũng không muốn về trễ khiến Tống Nguyệt Minh lo lắng, lúc rời khỏi tiệm sách lại nhìn thấy có mấy băng nhạc trên giá, anh đi tới và chọn bốn đĩa khác nhau.
Lúc từ Bắc Kinh về, hai người họ có mua một chiếc máy ghi âm và hai cuộn băng, Tống Nguyệt Minh rất thích nghe, thỉnh thoảng còn ngân nga theo.
Chủ tiệm sách thấy tiền mặt sáng lên, Vệ Vân Khai nhân cơ hội thương lại với anh ta: “Đại ca, anh nhập hàng ở đâu thế, lần tới có thể mang cho tôi hai cuốn sách về trẻ nít được không?”
“Được chứ.” Chủ tiệm sách cũng thuận miệng đồng ý, chẳng khó để nhận ra chỉ là qua loa lấy lệ, thuần tuý chỉ là để mình có thể thoải mái nhận tiền.
Sao Vệ Vân Khai có thể không hiểu chứ, lại nghĩ ra cách khác, cầm lấy mấy cuộn băng rồi nhanh chóng đạp xe về nhà.
“Tại sao anh lại mua băng về?”
“Cho em nghe, tránh để em không có chuyện gì làm.”
Tống Nguyệt Minh cúi đầu xem tên bài hát, nhịn cười hỏi: “Em nghe người ta nói phải cho con nít nghe mấy bài dễ hiểu, đứa trẻ sinh ra sẽ thông minh, anh nhất định phải cho con em nghe mấy bài hát tình cảm thế này sao?”