Vệ Vân Khai sờ mũi: “Không thể sao?”
Cô cong môi nhìn chằm chằm anh, không nói tiếng nào, trong mắt đều là ý cười.
Anh cũng không thể làm gì khác hơn là tự hỏi tự trả lời: “Hẳn là có vẻ hơi sớm.”
Nếu đã chắc chắn Tống Nguyệt Minh đang mang thai thì nên báo tin cho mọi người trong gia đình, Vệ Vân Khai nghĩ vậy, anh cũng không dám để cô tiếp tục làm việc mà tranh thủ thời gian tan tầm sớm, chạy đến nhà họ Tống báo trước cho Hoàng Chỉ Tử một tiếng.
Hoàng Chi Tử vô cùng vui mừng: "Nguyệt Minh có khó chịu chỗ nào không con? Nếu con bé có khó chịu chỗ nào thì con cứ nói với mẹ, hai ngày nữa mẹ qua thăm con bé."
Nói xong, bà chạy vội vào trong nhà nhặt trứng gà, còn hái thêm rất nhiều cà chua, dưa leo, cà tím, đậu que dúi vào tay Vệ Vân Khai, một hai bắt anh phải mang về nhà.
"Lúc mẹ mang thai Nguyệt Minh thì không ăn được bất cứ thứ gì, chỉ thích ăn chỉ thích ăn dưa sống, cà chua và dưa leo này ăn vào cũng na ná nhau, Vân Khai, nếu như Nguyệt Minh cáu kỉnh hay khó chịu thì con chịu khó dỗ dành con bé một chút, đừng nổi giận với con bé, nếu có chuyện gì thì nói với mẹ, có được không?"
Vệ Vân Khai gật đầu lia lịa: "Dạ mẹ, mẹ yên tâm, cô ấy rất tốt, con sẽ không tức giận với cô ấy đâu."
Cái này cũng đúng, ngoài chuyện con gái mình kết hôn với cậu ta đã hơn nửa năm nhưng chỉ về nhà có một lần thì đúng thật cậu con rể này không có gì để chê cả.
Nhưng những việc nên dặn dò thì Hoàng Chi Tử vẫn dặn dò, bà cũng chỉ là sợ con gái mình phải chịu khổ.
Khi rời đi Vệ Vân Khai mang theo rất nhiều đồ, anh dự định đi đến thôn Ngụy Thủy, Hoàng Chi Tử đã tiễn anh đến đầu hẻm nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác lâng lâng vui sướng, chờ khi nào Tống Vệ Quốc trở về bà sẽ bảo ông ấy và Tống Kiến Quân hái đào và mận đỏ còn ở trên cây xuống, ngày mai bà sẽ lên thành phố thăm con gái!
Tống Vệ Quốc cố ý trêu chọc bà: "Không phải bà nói để dành cho bà mối của Cương tử ăn sao?"
Hoàng Chi Tử trừng ông một cái: "Bà mối muốn ăn thì chúng ta đi mua sau, trước tiên phải bổ sung dinh dưỡng cho con gái tôi đã, sao, ông không muốn à?"
"Muốn, muốn, sao tôi có thể không muốn được chứ!"
"Vậy ông đi mau đi!"
Còn phía bên này, khi Vệ Vân Khai đến thôn Ngụy Thủy thì Vương Bảo Trân và Ngụy Xuân Linh đều đang ở nhà, Vương Bảo Trân đang bế con gái nhỏ của Tề Thụ Vân, nhìn thấy là Vệ Vân Khai mang đồ đến thì tiến về phía trước.
"Sao con lại về lúc này? Nhìn xem mồ hôi đầy đầu rồi kìa, Xuân Linh, mau múc cho thằng ba một chậu nước lạnh để rửa mặt đi."
Ngụy Xuân Linh vâng một tiếng liền đi, Hà Ninh Ninh tò mò đi theo nhìn chú nhỏ một chút, sau đó theo sát Ngụy Xuân Linh một bước cũng không rời.
Vệ Vân Khai cũng không để ý , anh cười nói với Vương Bảo Trân: "Mẹ, Nguyệt Minh mang thai rồi, con đến báo với mẹ một tiếng."
Vương Bảo Trân ngây người một chút rồi cười rộ lên: "Vậy thì tốt quá, đã được mấy tháng rồi? Con bé có ốm nghén hay không? Có ăn cơm được không?"
"Cô ấy nói không có cảm giác buồn nôn, có thể ăn cơm, bác sĩ nói khoảng năm tuần, đã được một tháng hơn rồi ạ."
"Một tháng cũng tốt rồi, con đã nói với mẹ con bé chưa? Có cần mẹ qua xem con bé một chút không?"
Vệ Vân Khai rửa mặt một cái rồi trả lời: "Con vừa mới đi nói với bên kia, mẹ vợ bảo là hai ngày nữa tới, nếu mẹ có việc bận thì không cần chạy sang, chờ một thời gian nữa con sẽ dẫn Nguyệt Minh trở về."
Vương Bảo Trân siết chặt vòng tay ôm cháu gái nhỏ thêm một chút rồi nói: "Hai ngày nữa à? Vậy cũng được, chờ khi mẹ rảnh sẽ đi xem Nguyệt Minh sau, chị dâu con đến trang trại làm việc rồi, mẹ phải trông chừng cháu trai nhỏ giùm bọn nó."
"Vâng."
Vừa đúng thời gian tan làm, khi Ngụy Căn Sinh trở về nghe tin Tống Nguyệt Minh mang thai cũng rất vui vẻ: "Con chỉ có một thân một mình, nếu như sinh con trai thì tốt, nếu là con gái cũng không sao, hai đứa còn trẻ tuổi lại sinh thêm mấy đứa là được."