Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 264 - Chương 264.

Chương 264. - Chương 264. -

Vốn dĩ Ngụy Căn Sinh không nên nói những lời này, nhưng trong lòng ông thật sự hy vọng Vệ Vân Khai có thêm vài đứa con, để sau này không còn cô đơn như trước nữa.

Vê Vân Khai chỉ cười cười, anh còn chưa kịp nghĩ tới vấn đề đứa nhỏ là nam hay nữ nữa, nhưng mặc kệ là nam hay nữ thì đứa bé đều là con của Vệ Vân Khai anh.

Ngụy Xuân Linh bế Hà Ninh Ninh lên, rồi nói: "Anh và chị dâu ai cũng đẹp hết, đứa nhỏ sinh ra chắc chắn không kém nha!"

"Đúng vậy, đừng để Nguyệt Minh mệt mỏi, bảo con bé ăn uống nhiều vào mới tốt."

Vệ Vân Khai ghi nhớ từng cái một sau đó trò chuyện cùng với mọi người một lát, khi thấy thời gian không còn sớm nữa mới đứng dậy rời đi, thuận miệng nói: "Mẹ, mẹ vợ đưa cho con rất nhiều đồ ăn, con và Nguyệt Minh chỉ có hai người ăn cũng không hết, mẽ giữ lại một chút ăn nha?"

Vương Bảo Trân vội vàng xua tay: "Không cần, không cần đâu, rau quả trong vườn nhà mình nhiều lắm, hai con ăn không đủ thì tới lấy thêm."

"Vâng, con về trước nha mẹ."

Vệ Vân Khai vừa leo lên xe đã đi thật xa, rõ ràng là đang vội vàng về nhà, thấy anh đi rồi, Ngụy Căn Sinh vui vẻ chạy về nhà, định lấy rượu Vệ Vân Khai đưa cho ông ra, uống một hai ly.

Cháu gái nhỏ nằm trong ngực Vương Bảo Trân lại bắt đầu khóc òa lên, bà ôm bé dỗ dành nhưng ánh mắt lại nhìn về phương xa, Ngụy Xuân Linh cứ cảm thấy mẹ mình có chút kỳ lạ, nhưng cô ấy chỉ im lặng không nói.

Vệ Vân Khai mang theo rất nhiều thứ về nhà, trên tay xách theo một con cá đầu đỏ còn đang vùng vẫy sống động khoảng 2 ký, một ít thịt heo mềm, thích hợp để làm món cá hầm cải chua, Tống Nguyệt Minh chưa thấy loại cá này bao giờ.

"Anh mua ở đâu đấy?"

"Trên đường về, anh thấy một ông lão câu được nên mua lại."

"Anh mua hết bao nhiêu?"

"Hai tệ năm hào."

Tống Nguyệt Minh chậc lưỡi, hơn một tệ một ký, quá xa xỉ.

"Anh muốn nấu món gì?"

"Không cần đầu, rất phiền phức, em cứ để nó ở đó."

Vệ Vân Khai thả con cá đầu đỏ vào trong chậu nước, anh chạy về nhà nhanh nên cá rời khỏi nước vẫn chưa lâu lắm, sau khi thả vào trong nước nó còn bơi hai vòng trông rất linh hoạt, lúc này anh mới lấy đồ từ ghế sau xuống, để trứng sang một bên, lấy đập hai quả vào trong chén, dưa leo và cà chua đều còn rất tươi.

Tống Nguyệt Minh rửa sạch một quả cà chua đỏ, ăn vào miệng chua chua ngọt ngọt, cô ăn liên tiếp hai quả, sau đó bỏ luôn cơm chiều.

"Em thật sự không ăn thêm gì nữa sao?"

"Không cần đâu, em no rồi. Nếu như cảm thấy đói bụng em sẽ ăn thêm một chút."

Vệ Vân Khai cũng không dám ép cô ăn nhiều, bản thân ăn cơm chiều qua loa cho xong rồi hai người cùng ngồi trước radio nghe nhạc và một ít tin tức thời sự, mặc dù bé con trong bụng Tống Nguyệt Minh còn chưa lớn bằng hạt đậu nhưng điều đó cũng không ngăn cản được hành vi của anh, hai người bọn họ còn quá trẻ nên cần phải bồi dưỡng một chút ý thức trách nhiệm của người làm cha mẹ.

Chờ đến khi cô mơ màng buồn ngủ, Vệ Vân Khai mới thật nhẹ nhàng cẩn thận đặt cô lên giường, bác sĩ đặc biệt dặn dò ba tháng đầu tiên phải thật cẩn thận, không được hành phòng nên ngay cả lúc ngủ Vệ Vân Khai cũng không dám chạm vào cô.

Thật ra thời gian vẫn còn sớm, Tống Nguyệt Minh ngủ không bao lâu đã tỉnh lại, cô muốn nói với Vệ Vân Khai một chút về tiệm chụp ảnh.

"Chúng ta còn đang chuẩn bị để khai trương tiệm chụp ảnh, nhưng nếu theo tình hình bây giờ thì phải làm sao bây giờ đây anh?"

Từ lúc hai người quen biết nhau cho tới nay đã gần một năm, Vệ Vân Khai biết cô hỏi anh câu này không có nghĩa việc này anh có thể hoàn toàn làm chủ, tính tình của cô mềm mỏng dịu dàng đó là bởi vì đối với những chuyện nhỏ nhặt cô không thèm để ý, nhưng khi đối mặt với chuyện lớn, cô lại là một người vô cùng có chính kiến, tuy nhiên cô cũng sẽ không trực tiếp quyết định ngay mà lựa chọn thương lượng với anh trước.

Vệ Vân Khai suy nghĩ một lát rồi uyển chuyển nói: "Anh sợ em mệt mỏi, ba tháng đầu em phải cẩn thận một chút, anh còn phải đi làm, sợ một mình em đảm đương cực nhọc."

Bình Luận (0)
Comment