Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 265 - Chương 265.

Chương 265. - Chương 265. -

Tống Nguyệt Minh xoay người gối đầu lên cánh tay anh, cố ý thả nhẹ giọng nói: "Em sẽ không mệt đâu mà, chúng ta chỉ cần chụp ảnh cho khách, còn về rửa ảnh và lấy ảnh thì có thể hẹn thời gian với khách sau, không quá mệt mỏi còn có thể kiếm tiền mua thức ăn và quần áo này kia, vả lại chúng ta chỉ mới khai trương, công việc làm ăn cũng sẽ không quá bận rộn, anh tan làm về còn có thể giúp em một ít, anh sẽ giúp em mà, đúng không?"

"Anh đương nhiên sẽ giúp em, nhưng anh sợ đến thời gian mùa vụ bận rộn không thể giúp em được nữa, tiền lương của anh đủ cho hai người chúng ta dùng, còn có số tiết kiệm nữa, nếu như vẫn không đủ anh sẽ nghĩ cách kiếm thêm."

"Nhưng em không muốn anh quá cực khổ, em muốn mỗi ngày sau khi tan làm anh sẽ dành nhiều thời gian ở bên cạnh em hơn…" Cô tung ra tuyệt chiêu tay chân quấn người.

Giọng nói của tràn ngập đau lòng lại ẩn bên trong cảm giác ỷ lại vào anh, trong lòng Vệ Vân Khai mềm đến rối tinh rối mù, cơ bản không chống đỡ được: "Vậy… Được rồi, nếu em cảm thấy mệt mỏi thì không được làm nữa, biết không?"

Tống Nguyệt Minh lập tức cười rộ lên: "Nếu như công việc làm ăn tốt chúng ta còn có thể thuê người tới làm, em chỉ cần chụp ảnh mà thôi, người ta mang thai còn có thể xuống đồng làm ruộng, lúc trước em còn nghe mẹ kể có người sinh con ngay trên đồng ruộng kia kìa, em không cần phải xuống đồng làm ruộng thì có thể chụp ảnh một chút coi như vận động xương cốt đi."

Cô đã nói vậy rồi, Vệ Vân Khai cũng không thể nói không được.

"Được, đều nghe theo em." Trong lòng Vệ Vân Khai còn đang có ý định, chờ khi dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra vào ba tháng sau, nếu như bác sĩ dặn dò không được làm cái gì thì anh cũng sẽ không cho cô làm luôn.

Vợ anh đương nhiên không thể nào giống vợ người ta, anh xót vợ mình có được không.

Tống Nguyệt Minh vui vẻ ra mặt, ân cần hiến hôn sau đó vô cùng vô trách nhiệm đẩy anh ra rồi chìm vào giấc ngủ.

Vệ Vân Khai còn biết nói gì nữa đây? Cái gì anh cũng không dám nói, chỉ có thể chờ đợi đến khi tạp niệm bình tĩnh lại rồi mới có thể đi ngủ.

Thức ăn buổi sáng ngày kế tiếp do Tống Nguyệt Minh phụ trách, cô không phải búp bê thủy tinh, tuy rằng thức ăn do Vệ Vân Khai nấu cũng còn tính là ổn, nhưng ăn được hai ba bữa, cô lại càng thích món ăn do chính mình làm hơn.

Vệ Vân Khai không lay chuyển được cô nên đành phải để cô nấu, ăn xong còn không quên dặn dò: "Em muốn ăn mì thì đừng có tự mình cán sợi, đầu phố có một nhà máy bán mì cán sợi, đợi khi nào anh về sẽ mua một chút rồi nấu cho em nha?"

"Được ạ, đúng lúc trong nhà còn đậu que."

Sau khi cảm thấy mình đã dặn dò tốt mọi thứ, Vệ Vân Khai mới chịu leo lên xe đi làm, Tống Nguyệt Minh cho Vượng Tài ăn cơm xong, sau đó đi tới xem hoa của mình, cả bốn cây hoa đều rất tốt, hai đóa hoa nguyệt quý đang chớm nở làm cô ngứa ngáy tay chân muốn chụp lại, cô bảo Vương Tài đứng bên cạnh cây rồi vui vẻ chụp ảnh.

Đang chơi vui vẻ thì nghe có tiếng gõ cửa, bởi vì trước cửa nhà là đường lớn nên người đi qua đường rất nhiều chứ không giống như trong thôn chỉ có vài ba người đi lại, mỗi khi ở nhà Tống Nguyệt Minh đều sẽ khóa cửa lại, khi nào có người đến gõ cửa sẽ hỏi trước một tiếng là ai.

"Ai đó?"

Hoàng Chi Tử đứng ở ngoài cửa cười mắng: "Sao hả, Nữu Nữu ngốc, ngay cả giọng mẹ cũng không nhận ra sao?"

Tống Nguyệt Minh bước tới mở cửa ra, nhìn thấy Tống Kiến Quân đứng ở ngoài đổ mồ hôi hột, anh ấy lái xe chở Hoàng Chi Tử tới mà có thể không nóng sao?

"Mẹ, anh ba mau vào nhà đi, sao hai người lại đến đâu giờ này vậy ạ? Trời có nóng lắm không, sao mẹ và anh không đi xe buýt?"

Hoàng Chi Tử xách đồ trong tay tiến vào, thuận miệng nói: "Giá vé xe buýt không rẻ, nếu có chút tiền đó còn không bằng mua chút gì cho con, Quân tử ở cũng nhà rảnh rỗi nên mẹ bảo nó chở đến đây luôn, tiết kiệm được một chút tiền xe."

Tống Nguyệt Minh ném cho Tống Kiến Quân một ánh mắt đồng tình, hàng năm đi xa không ở trong nhà thì được coi là đại bảo bối, đến khi trở về một thời gian dài không đi lại thì bị ghét bỏ?

Bình Luận (0)
Comment