Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 266 - Chương 266.

Chương 266. - Chương 266. -

Tống Kiến Quân nhún nhún vai đi rửa mặt, dọc đường còn trêu chọc Vượng Tài sủa inh ỏi, đến khi Tống Nguyệt Minh quát lớn một tiếng nó mới chịu ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

"Con chó này cũng không tệ, biết nghe lời."

Tống Nguyệt Minh đắc ý cười: "Cái này cũng phải nhìn xem là ai dạy nó?"

Hoàng Chi Tử liếc mắt nhìn cô một cái: "Con đừng có lại gần chó, trên người nó cái gì cũng có, nào là ve chó, rận, chí này kia, lỡ như nó dính lên người một đứa yêu thích sạch sẽ như con thì đến lúc bị bệnh có muốn khóc cũng không khóc được đâu!"

Tống Nguyệt Minh nghe bà nói mà cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, đây đúng là sự thật không thể chối cãi, thời đại này nhà ai cũng có ve chó, cô và Vệ Vân Khai đều yêu thích sạch sẽ nên mới may mắn không bị làm sao, trên người Vượng Tài đúng thật là rất sạch nhưng tóm lại cô cũng phải cẩn thận một chút, lỡ đâu nó bị chó nhà người khác lây sang thì…

"Mẹ à, chẳng thà mẹ đừng có nói!"

Hoàng Chi Tử hừ một tiếng: "Mẹ con nói đều là sự thật, nếu như không phải là bất đắc dĩ mẹ cũng không muốn nói cho con, tới đây, mẹ mang đào và mận đến cho con này, mau ăn đi."

"Mẹ còn mang thêm một con thỏ nữa, đó là con thỏ mập nhất trong nhà, sợ làm thịt xong con không ăn được nên bắt sống đem đến đây để cho Vân Khai làm."

Tống Nguyệt Minh đương nhiên sẽ không từ chối, cây đào cây mận nhà họ Tống thuộc chủng loại tốt, những quả mẹ mang đến đây đều đã được chọn lựa rất tốt, quả mận ngọt mềm, cắn xuống một miếng nước trái cây tràn ra, cô híp mắt thỏa mãn.

Chờ khi hết chảy mồ hôi, Tống Nguyệt Minh nhìn anh ấy nói: "Anh ba, trong nhà bếp có một con cá đầu đỏ, anh giết nó rồi cạo vảy đi, buổi trưa nhà mình ăn."

Tống Kiến Quân vừa nghe liền chạy đi xem, cá đầu đỏ không dễ thấy, 3-4 năm trước anh ấy từng ăn qua một lần, vẫn luôn nhớ mãi không quên hương vị kia.

Hoàng Chi Tử ngăn lại không cho đi: "Đừng làm vậy, trưa nay mẹ và anh không ăn cơm ở đây, hai chúng ta về nhà ăn cơm."

Đôi mắt Tống Nguyệt Minh cũng không chớp lấy một cái nói: "Mẹ, nếu như mẹ không ăn thì con cũng không ăn, trong cơm nhà con có độc sao?"

"... Được được được, ăn ăn ăn!" Ngoài miệng Hoàng Chi Tử ghét bỏ nhưng thật ra trong lòng bà rất vui, bà và con trai không chịu ở lại ăn cơm cũng là do sợ con gái bị người ta đàm tiếu mà thôi.

Tống Kiến Quân đi làm cá, hai mẹ con ngồi trong phòng chính nói chuyện.

"Con thật sự không có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tống Nguyệt Minh lắc đầu: "Thật sự không ạ, mẹ đừng hỏi nữa, nếu không con thật sự lo lắng là tại sao mình không có một chút phản ứng nào chứ."

Hoàng Chi Tử xua tay: "Mẹ không hỏi nữa, con đừng nghĩ nhiều, nếu con thật sự ốm nghén lên thì mẹ cũng không biết làm sao, phải rồi, mẹ chồng con có tới hay không?"

"Bà còn đang bận rộn ở nhà, nhưng khi nào rảnh rỗi sẽ đến đây." Tề Thụ Vân ở cữ xong liền đi làm, con gái ném cho Vương Bảo Trân trông chừng, Vương Bảo Trân cũng không thể từ chối được nếu không ngay cả con trai cũng không chịu nhìn mặt.

"Hừ, mẹ thấy mẹ chồng còn ở ngoài miệng thì nói rất dễ nghe nhưng thực chất cũng không phải như vậy, chung quy thì cũng không phải con ruột, hai đứa con cũng đừng hy vọng vào bà ta!"

Tống Nguyệt Minh cũng không biết phản bác như thế nào, cô cũng không trông cậy vào việc Vương Bảo Trân sẽ chăm con của mình, nhưng cũng không thể nói bà đối xử với bọn họ không tốt bởi vì ngay cả chính bản thân cô còn chưa chăm sóc tốt cho con ruột của mình ở bên kia, ai cũng không đoán được suy nghĩ lúc này trong lòng cô.

Hoàng Chi Tử cũng không dám nói bậy quá nhiều, dù gì Vương Bảo Trân cũng không làm chuyện gì quá khích, sau đó lại nói về chuyện mai mối của hai đứa con trai, Tống Kiến Cương cũng không còn nhỏ tuổi nữa, trước kia sống chết không chịu kết hôn, bây giờ muốn bà mối tìm một cô gái nhỏ hơn bốn năm tuổi thì lại càng khó!

"Còn đứa bé do Dương Mẫn sinh đã sắp đầy tháng rồi, Hạ Mai Hương gặp ai cũng cười toe toét, hừ, còn mỗi lần nhìn thấy mẹ thì cái mặt đều muốn vểnh lên trời, giống như mẹ thiếu nợ đến nịnh bợ bà ta không bằng, nhìn phát ngán!"

Bình Luận (0)
Comment