Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 267 - Chương 267.

Chương 267. - Chương 267. -

Tống Nguyệt Minh bất đắc dĩ cười nói: "Mẹ không muốn thấy bà ta thì đừng có đi gặp, biết bà ta như vậy mẹ còn đến để chuốc lấy khó chịu vào người làm gì?"

Hoàng Chi Tử chậc lưỡi: "Mẹ chỉ là không nhịn được! Hừ!"

"Được rồi, mẹ đừng tức giận nữa, con không bằng mẹ nghĩ xem buổi trưa ăn gì đi? Sáng nay lúc đi làm Vân Khai nói ăn mì vằn thắn, hay con đi mua chút mì sợi nha?"

"Để mẹ, con ngồi im đó, nói cho mẹ biết chỗ bán là được rồi!"

Tống Nguyệt Minh nói địa điểm xong đưa tiền nhưng lại bị Hoàng Chi Tử trừng mắt một cái, cô ngoan ngoan thu lại tiền rồi ủ rũ đi xuống dưới xem Tống Kiến Quân làm cá.

"Anh không thấy tanh à?"

"Không thấy, anh còn muốn ăn thì sao mà thấy tanh được chứ?" Đây là sự giác ngộ của một kẻ tham ăn!

Tuy nhiên Tống Nguyệt Minh thò qua muốn hỏi chuyện khác: "Anh ba, mẹ chúng ta cho anh xem hình bao nhiêu cô gái nhỏ hả?"

Tống Kiến Quân dở khóc dở cười: "Cái gì mà cô gái nhỏ, nếu như anh kết hôn với một trong số đó thì em còn phải kêu người ta một tiếng chị dâu đó!"

"Nhưng vẫn chưa kết hôn thì vẫn là các cô gái nhỏ, anh nói cho em biết đi, nếu như anh thực sự không nhìn trúng ai thì em sẽ giới thiệu cho anh, một cô gái nhỏ ở trong thành phố cũng không tồi nha." Chờ đến thời cơ chín muồi Tống Nguyệt Minh cũng muốn cho các anh trai của mình vào trong thành phố làm việc, như vậy sẽ càng có tiền đồ hơn.

"Có nhìn trúng một cô, nhưng còn chưa ghi điểm được, người ta chê anh đen."

Tống Nguyệt Minh không phục nói: "Đen cũng không khó coi mà, anh đen là do vừa mới đi lính trở về, đúng là không có mắt nhìn!"

Đương nhiên Tống Nguyệt Minh phải đứng về phía anh trai nhà mình rồi.

"Được rồi, nếu có tin gì anh sẽ nói với em, em tìm giùm anh cũng được, dù sao anh cũng không vội, bà mối của anh hai còn nói nhà mình xây thêm một căn phòng trong nhà nếu không thì mối hôn sự kia sẽ không được chấp nhận." Tống Kiến Quân không muốn làm cho gia đình mình quá nhiều áp lực, tiền sính lễ và xây nhà đều là những khoản tiền lớn, tuy rằng điều kiện trong nhà không tệ nhưng nếu như hai đứa con trai cùng lúc lấy vợ thì sớm muộn của cải trong nhà cũng bị đào rỗng tuếch.

Tống Nguyệt Minh bĩu môi, Tống Kiến Cương độc thân cả đời cũng đáng, nhưng cô không thể để anh ba bỏ lỡ một cô gái tốt, cô bỗng nhớ tới chiếc đồng hồ hoa mai mình mua về từ Kinh Thành, thừa dịp Hoàng Chi Tử còn chưa quay về thì nhét thẳng vào túi áo khoác của Tống Kiến Quân.

"Nếu anh thích cô gái nào thì tặng đồng hồ này cho cô ấy đi!"

Trên tay Tống Kiến Quân dính vảy cá, không lấy ra được nên chỉ có gấp đến đỏ bừng mặt nói: "Anh không thể lấy món đồ này được, em mau lấy ra, trong tay anh cũng có tiền, còn cần em phải mua giúp à?"

Tống Nguyệt Minh trực tiếp lui về phía sau hai bước: "Em không mua giúp anh, đây là quà tặng cho hôn lễ của anh, còn tiền của anh thì cứ tiếp tục để dành cho lễ gặp mặt của cháu trai hoặc cháu gái mình đi!"

"Em thật là…"

"Còn nữa, anh đừng nói với anh hai đồng hồ này là do em mua."

Tống Kiến Quân gật gật đầu nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Sao anh hai lại đắc tội em rồi? Anh thấy hai người có gì đó không đúng lắm?"

Tống Nguyệt Minh tức giận phì phò nói: "Em cãi nhau với anh ấy nên không muốn để ý tới, anh đừng hỏi em, nếu muốn biết lí do thì đi hỏi ba mẹ đi."

"Được rồi." Thoạt nhìn có vẻ không phải chuyện nhỏ, Tống Kiến Quân trầm tư suy nghĩ.

Đúng lúc này, Hoàng Chi Tử bưng mì sợi đã được ép mỏng trở về, ánh mặt tràn đầy ngạc nhiên, máy móc ép sợi mì vừa nhanh vừa đẹp, quan trọng nhất là đỡ phiền phức, mùa hè này muốn ăn mì sợi cũng không ngại nữa rồi.

"Người ta nói có thể lấy kéo ép mì, sợi mì vừa dài lại vừa mỏng, còn có thể dùng lá nữa, ngày mai mẹ sẽ làm thử."

"Vậy tiền lấy thế nào hả mẹ?"

"Hình như là tính theo cân, cũng không nhiều lắm, mẹ cũng không tiện hỏi, dù sao thì vẫn rẻ hơn so với mua mì ướt về!"

Bình Luận (0)
Comment