Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 268 - Chương 268.

Chương 268. - Chương 268. -

Tống Nguyệt Minh lại nghĩ sợi mì ướt dễ làm hơn, nhưng cô cũng không có tranh luận với mẹ mình, lấy một ít đậu que rồi cắt một miếng thịt ba chỉ là mấy khối nhỏ, đun thêm một nồi nước sôi để hấp mì, đợi nước sôi rồi mới bỏ mì vào ninh từ từ, bên cạnh bắt thêm một nồi để xào rau, đầu tiên bỏ thịt vào xào, sau đó bỏ thêm chút rượu khử mùi tanh, nêm nếm một chút gia vị muối và nước tương, nước tương làm cho màu sắc sợi mì đậm đà hơn, đợi khi thịt chín thì thả đậu que vào.

Còn chưa nấu xong thì Vệ Vân Khai đã trở về, trong tay anh là mì sợi khi nhìn thấy Hoàng Chi Tử thì mỉm cười gọi mẹ.

"Có phải mì sợi hơi nhiều rồi không?"

"Mẹ mua rất nhiều mì sợi, con cứ hấp hết đi, nếu ăn không hết thì đem ra ngoài phơi, ngày mai ăn tiếp."

Vệ Vân Khai nghe lời làm theo, Hoàng Chi Tử mỉm cười, thì thầm với con gái: "Không tệ, hai đứa sống rất tốt."

Tống Nguyệt Minh có chút đắc ý nói: "Phải không? Con gái mẹ tài năng vậy mà!"

"Ừm, cũng không nhìn coi là con gái của ai!"

Tống Nguyệt Minh thở dài nói: "Cái này khẳng định là công lao của mẹ rồi, aiz, con so không được."

Lần này đến phiên Hoàng Chi Tử đắc ý!

Nói chuyện xong, mì cũng đã chín, đậu que xào thịt cũng gần xong, cô thuần thục cầm đũa và xẻng cho mì đã chín vào trong chảo rồi đảo đều, tốt nhất là nên đảo mì thêm một lát trên lửa nhỏ thì sợi mì sẽ càng thêm dai ngon.

Khi dọn ra bát ai cũng gật gù khen ngon, Hoàng Chi Tử khích lệ con gái trước mặt con rể: "Nguyệt Minh nấu ăn càng ngày càng ngon, trước kia khi còn ở nhà chỉ cần có thể không nấu mẹ sẽ không để cho con bé nấu đâu, nhưng thực tế con bé lại rất chăm chỉ."

Khoe khoang thổi phồng con gái không chút ngại ngùng, Tống Nguyệt Minh rất bình tĩnh nghe, dù sao lúc còn là thiếu nữ ai cũng biết cô là một cô gái dịu dàng thanh tú, nhưng mẹ vợ nói vậy, Vê Vân Khai chỉ có thể gật gù lắng nghe.

Sau khi Hoàng Chi Tử đến không lâu, tầm hai ngày sau lại kêu Tống Kiến Quân bắt cá tôm trên sông đưa đến cho Tống Nguyệt Minh, biết con gái thích ăn cái này nên bà đưa tới cho cô khi còn tươi, thậm chí còn có một con cá chình dài bằng một ngón tay cái và mười mấy con cá chạch, đầu tiên Tống Nguyệt Minh thả cá chạch vào trong xô để nhả bùn ra, sau đó xào tôm ăn trước, Vệ Vân Khai thấy cô thích món này nên lần nào trở về cũng đem về một ít.

Tuy rằng đứa nhỏ trong bụng vẫn không có một chút cảm giác tồn tại nào như cũ nhưng mỗi ngày Tống Nguyệt Minh đều ăn uống mà không lo lắng tí nào, tuyệt đối hưởng thụ phúc lợi của phụ nữ mang thai.

Chờ Vương Bảo Trân đến lần nữa đã là bảy tám ngày sau, lúc này tiệm chụp ảnh cũng đã chuẩn bị xong xuôi, ngay cả bảng hiệu cũng đã được đưa tới, bảng hiệu được làm bằng gỗ sơn trắng, bên dưới in một dòng chữ màu đỏ——Tiệm chụp ảnh Nguyệt Lượng.

Biển hiệu vừa treo lên, người qua đường ngay lập tức biết được tiệm này kinh doanh cái gì, Tống Nguyệt Minh còn cho người lấy một tờ giấy màu hồng ghi ngày khai trương lên trên sau đó dán ở trên tường, mặc dù cửa tiệm vẫn còn chưa mở nhưng chỉ cần có người đi ngang qua là có thể nhớ kỹ nơi này sắp có một tiệm chụp ảnh sắp sửa khai trương.

Vương Bảo Trân và Ngụy Xuân Linh cùng nhau đi tới, hai người không lái xe mà bế theo Hà Ninh Ninh cùng đi xe buýt, trong tay cầm theo hai con gà và một ít đồ vật lặt vặt, cho đến khi hai người đứng trước thì bỗng có loại cảm giác không dám nhận.

Đây là lần đầu tiên Ngụy Xuân Linh đến đây, nhìn bảng hiệu một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Chị dâu con thật sự có bản lĩnh."

Vương Bảo Trân trầm mặc không trả lời, chỉ nói: "Đi thôi."

Cửa nhà nằm ở phía Đông, Vương Bảo Trân đi qua đẩy cửa thấy cửa không mở, nhưng ở bên ngoài lại không có khóa, vậy khẳng định bên trong có người, bà duỗi tay gõ cửa, rất nhanh bên trong phát ra tiếng động, là giọng nói nhẹ nhàng của Tống Nguyệt Minh: "Ai đó?"

Vương Bảo Trân nhấp môi không nói, Ngụy Xuân Linh nắm tay Hà Ninh Ninh nói trước: "Chị dâu, là em Xuân Linh đây, em và mẹ đến thăm chị nè!"

Cửa rất nhanh được mở ra, Tống Nguyệt Minh kéo cửa cười khanh khách nói: "Mẹ, Xuân Linh, hai người mau vào nhà đi."

Bình Luận (0)
Comment