Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 269 - Chương 269.

Chương 269. - Chương 269. -

Cô mặc một chiếc váy mới thêu hoa, gấu váy được thiết kế dài qua đầu gối một chút, làm lộ ra một nửa cẳng chân trắng nõn, dưới chân mang một đôi dép xỏ ngón lộ ra cả bàn chân trắng mịn, nhìn không giống người thường xuyên xuống đồng làm ruộng, vừa bị nắng phơi đen vừa dính bùn đất bẩn thỉu.

Vương Bảo Trân cùng cô vào nhà, càng lúc càng cảm thấy khó thở, cuộc sống bây giờ của Tống Nguyệt Minh còn thoải mái hơn lúc bà làm địa chủ hồi đó, đời này bà cũng chưa từng hưởng thụ nhiều như vậy!

Vốn dĩ Tống Nguyệt Minh đang đan áo len, quạt đặt ở nơi cách xa cô một mét sợ gió thổi thẳng vào người không tốt cho có thể, Vương Bảo Trân và Ngụy Xuân Linh cả đầu đều là mồ hôi, cô liền đem quạt xích lại gần hai người cho mát, rồi rửa sạch ba bốn quả đào và mơ, còn lấy thêm một ít kẹo cho Hà Ninh Ninh.

Đồng thời cô cũng không quên hỏi thăm hai người trên đường tới đây có thuận lợi hay không, Vương Bảo Trân câu được câu không nói chuyện, ngược lại Ngụy Xuân Linh lại nói rất nhiệt tình.

"Ba em bảo mang gà đến cho hai người, nó còn đang đẻ trứng đó, nếu như anh chị chưa ăn thịt ngay thì có thể cho nó một ít thóc mỗi ngày, hoặc là thả nó trong sân tự mình tìm thức ăn, mỗi ngày nó có thể đẻ một quả trứng gà." Ngụy Xuân Linh tuy nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ, sân đẹp như vậy cô ấy cũng thực sự không muốn thả gà bên trong đi qua đi lại làm bẩn nó đâu!

Tống Nguyệt Minh cười nói được, giục hai người ăn chút đào: "Còn dưa hấu nữa, con vừa mới ngâm vào trong nước lạnh, đợi một chút là có thể lấy ra ăn rồi."

Ngụy Xuân Linh vội vàng nói không cần, Vương Bảo Trân cắn một miếng đào rồi nhíu mày hỏi: "Con ở nhà như vậy mỗi ngày ăn xài hết bao nhiêu tiền? Mẹ thấy ở đây không ổn, quá phí tiền, sao con không về nhà ở đi, nếu có chuyện gì mẹ cũng tiện chăm sóc con."

"Dạ… Đào và dưa hấu này là do mẹ con đem tới, nên không tốn tiền ạ." Tống Nguyệt Minh nghĩ không ra tại sao Vương Bảo Trân lại muốn cô về nhà? Còn muốn chăm sóc cho cô nữa? Điều này ngay cả mơ cô cũng không dám mơ tới.

"Vả lại tiệm chụp ảnh của bọn con sắp sửa khai trương rồi thì về nhà làm gì ạ."

Vương Bảo Trân lạnh mặt, cứng ngắc nói: "Con muốn làm gì thì làm."

Đây rõ ràng là tức giận rồi, Tống Nguyệt có chút dở khóc dở cười, còn hỏi lại: "Mẹ, ai làm mẹ giận sao? Nếu con làm sai điều gì thì mẹ cứ nói, mẹ như vậy làm con sợ nha."

Sao lại thành ra như vậy? Ngụy Xuân Linh vội vàng hòa giải: "Không phải đâu chị dâu, mẹ em cũng chỉ có ý tốt mà thôi, bà cũng không có ý gì khác, mẹ như vậy là do bị chị dâu lớn chọc giận thôi ạ."

Tống Nguyệt Minh càng thêm vô tội, cô nói thẳng: "Con còn tưởng mình làm sai điều gì chọc mẹ giận chứ, mẹ, chị dâu chọc giận mẹ nhưng mẹ cũng không thể trút giận lên con đâu nha!

Đã lâu không ở chung nên Tống Nguyệt Minh cũng không đoán được trong lòng Vương Bảo Trân đang nghĩ gì, ai chọc giận bà thì đi tìm người đó trút giận đi, cớ gì trút lên người cô chứ? Cô cũng không phải là cái thùng rác công cộng.

"Chị dâu, không phải đâu, mẹ em…" Ngụy Xuân Linh không biết giải thích sao, cô ấy cũng không biết tại sao Vương Bảo Trân lại tức giận, rõ ràng Nguyệt Minh cũng chưa làm gì cả mà đã bị bà ném cho sắc mặt không tốt, còn về phần Tống Nguyệt Minh cô cũng không phải là quả hồng mềm mặc người nắn bóp.

Vương Bảo Trân cũng không thật sự muốn đối đầu với Tống Nguyệt Minh, cô còn đang mang thai, cái khác không nói, về phần Ngụy Căn Sinh sau khi trở về chắc chắn sẽ mắng bà, bà thuận theo bậc thang Ngụy Xuân Linh, thở dài một hơi nói: "Nguyệt Minh, mẹ không có ý gì khác, mẹ chỉ muốn con về nhà ở sau đó đợi đến lúc con sinh đứa trẻ ra mẹ sẽ trông cháu giúp, mẹ không muốn trông con cho chị dâu lớn con nữa!"

Sau đó, hai người kể lại chuyện đã xảy ra, sau khi Tề Thụ Vân ở cữ xong thì quay lại làm việc, giao con gái nhỏ cho Vương Bảo Trân trông chừng, cuối cùng cháu gái nhỏ lại bị Vương Bảo Trân lây bệnh cảm, cô ta oán trách bà bất cẩn, ngay cả tiền khám bệnh cũng là do Vương Bảo Trân chi trả.

Bình Luận (0)
Comment