Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 270 - Chương 270.

Chương 270. - Chương 270. -

Ngụy Xuân Linh nói chị dâu cả không hiểu chuyện, Tống Nguyệt Minh không coi trọng điều đó đó, liền đem nó bỏ qua một bên, xem như đây là một bài học, Tề Thụ Vân không hiểu chuyện? Có lẽ bởi vì biết điểm mấu chốt của Vương Bảo Trân , không ngại gây rắc rối với con mình, chị ấy tức giận như thế chính là vô tội.

Để gạt vấn đề này sang một bên, Ngụy Xuân Linh nói về Studio chụp ảnh

“Chờ tới lúc mở cửa em cũng tới, chụp cho Ninh Ninh hai bức, cùng góp vui!!”.

Tống Nguyệt Minh đương nhiên là cười nói đồng ý, giải thích nói: "Chị cùng anh em định lúc khai trương mới nói gọi mọi người đến cùng chung vui, bây giờ còn chưa phải lúc, sợ sẽ làm trì hoãn công việc của mọi người, tích luỹ công điểm."

“Không chậm trễ, em chính là kiểungười luôn rảnh rỗi.” Ngụy Xuân Linh từng ra khỏi nhà, không tính như người thôn Ngụy Thủy, cho dù bây giờ trở về cũng tạm thời không tham gia làm việc kiếm điểm.

Vương Bảo Trân bình tĩnh lại rất nhiều, cười nhẹ nói: "Đúng vậy, mẹ và bố con lúc nào cũng có thể đến.”.

Trò chuyện một hồi, Ngụy Xuân Linh cầm lấy chiếc áo len nhỏ được đặt một bên của Tống Nguyệt Minh, tò mò hỏi: "Cái này cho ai vậy? Hoa văn đẹp quá, thật đa dạng, không nghĩ tới đời này em lại có chị dâu khéo tay như thế này :3 ."

Vương Bảo Trân lúc này mới chú ý tới chiếc áo len nhỏ, bà nhớ tới mấy năm sau Tống Nguyệt Minh đan chiếc áo len nhỏ ở sân mới, liền buột miệng nói: "Cho cháu ruột sao? Không phải con đã đan nó vào mùa xuân à?"

Tống Nguyệt Minh liếc nhìn bà một cái, “Không phải, đan cho con của con, con sợ về sau không có thời gian, trước tiên thử đã, đến lúc đó không vội.”.

Sinh con xong, hơn nữa còn công việc, cô khẳng định không có thời gian tiếp tục đan áo len, nhưng vẫn muốn tự tay may áo len cho con, cô đã bắt tay vào chuẩn bị từ rất sớm, mùa xuân đan 3 chiếc, chỉ có một chiếc là cho bé lớn, nhưng mà lúc ấy mẹ chồng cái gì cũng không hỏi, nên tất cả đều gì trong lòng.

Tống Nguyệt Minh trong lòng không thoải mái, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, cứ hùa theo hai người đùa giỡn.

Khi nấu cơm, ai cũng không dám làm lươn, Tống Nguyệt Minh cũng như mấy lần trước, làm mì sủi cảo với đậu phụ và thịt lợn, lại hấp thêm một vài miếng cá, chờ Vệ Vân Khai tàn làm trở về vừa vặn cùng nhau ăn cơm.

Đối mặt với Vệ Vân Khai, Vương Bảo Trân nhất thời cảm thấy chột dạ, bà đầu tiên tính đến sớm hơn một chút, nhưng là không nỡ để cháu gái nhỏ một mình, mấy ngày sau hoãn mới bị Nguỵ Căn Sinh thúc dục..

Hơn nữa, Vương Bảo Trân cảm thấy không thoải mái, ai chưa từng mang thai đều khó tính như Tống Nguyệt Minh, về nhà cũng lười trở về, sau này nếu già rồi, trông cậy vào cô làm mấy việc nặng việc dơ thật đúng là vô vọng. Bà vốn là sợ Tống Nguyệt Minh tính tình như vậy, càng không nghĩ tới việc đến đây thăm cô.

Vệ Vân Khai đối với suy nghĩ của Vương Bảo Trân không biết gì cả, Tiểu Tống Trang cách thôn Nguỵ Thuỷ khá xa, nhưng Hoàng Chi Tử nghe được tin ngày hôm sau liền tới đây thăm, thỉnh thoảng tới đưa dồ ăn, cùng một ngày đưa hai tờ báo để xem tin, nhưng vẫn luôn chờ Vương Bảo Trân đến, trước kia thông cảm gì bà bận rộn, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi khó xử.

Hiện giờ người tới, anh như trút được gánh nặng, huống chi Vương Bảo Trân còn mang đến đây hai con gà mái đẻ trứng, anh tìm cơ hội đưa cho Vương Bảo Trân hai mươi nhân dân tệ*, coi như gà là mua tới, để cho trong nhà không mất khoản thu nhập này.

*khoảng hơn 69.000vnđ

Tống Nguyệt Minh giả vờ như không thấy hành động của anh, cô cũng muốn đưa tiền, miễn cho sau này ăn hai con gà lại phải mang ơn, thực ra cô đối Vương Bảo càng mềm lòng lại càng tức giận, nói tóm lại là cách một tầng mẹ chồng nàng dâu, cùng Vương Bảo Trân biểu lộ tình cảm quá mệt mỏi lại cảm giác nguy hiểm, Tống Nguyệt Minh hoàn toàn từ bỏ quyết định này.

Sau khi ăn xong không lâu, Vương Bảo Trân cùng Ngụy Xuân Linh liền mang theo Hạ Ninh Ninh đi rồi, Tống Nguyệt Minh từ đáy lòng tùng một hơi, thực không lương tâm tưởng, tới hay không xem nàng đều không sao cả, miễn cho nhìn thấy bực bội.

Bình Luận (0)
Comment