Tới rồi buổi tối, Vệ Vân Khai thành thành thật thật đến nói với Tống Nguyệt Minh công đạo cấp Vương Bảo Trân hai mươi nhân dân tệ, đúng lúc hôm nay anh được phát lương, trong tay mới có nhiều tiền mặt như vậy.
“Nguyệt Minh, em giữ 80 đi, chờ vài ngày nữa đi nhà mẹ, em muốn gì thì mua cho mẹ đi, mấy ngày này phải chuyển nhiều đồ như vậy hết không ít phí đâu.”.
Tống Nguyệt Minh ra hiệu cho anh cất tiền vào trong ngăn kéo, sau đó uể oải nói: "Mẹ em chắc chắn không cần, lần trước em đưa tiền củi cho bà , suýt chút nữa đã bị đánh."
Vệ Vân Khai đỡ vai cô cười nói: “ Không sao, bọn mình tặng đồ không đưa tiền, không thể không hiểu chuyện nha."
“Khách sáo như vậy làm gì, yên tâm đi, em biết cách làm mà.”.
Lời này nói khiến Vệ Vân Khai kinh ngạc, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, trước khi đi ngủ, anh chợt hiểu ra, sở dĩ hai mẹ con cô tính toán so đo mọi chuyện rõ ràng như vậy là bởi vì họ là mẹ con ruột thịt không có gì phải e dè, còn anh....
Vệ Vân Khai lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh đã làm tất cả những gì nên làm, không thể phụ lòng tốt của hai vị trưởng bối hơn mười năm dưỡng dục.
Ngày hôm đó, khi Vương Bảo Trân về đến nhà, Ngụy Căn Sinh liền hỏi về tình hình của Tống Nguyệt Minh, bà trả lời từng câu một, đang nghĩ có nên giải thích với Ngụy Căn Sinh về khoản 20 nhân dân tệ hay không, nhưng nhìn thấy bộ dạng vui sướng của Ngụy Căn Sinh, trực giác nói cho bà nói ra chắc , cho nên im lặng, chỉ nói những gì Ngụy Căn Sinh muốn nghe.
Studio chuẩn bị khai trương, các thành viên trong nhà mẹ đẻ cùng người nhà chồng đều đến đại diện mở cửa lớn, đốt một tràng pháo nổ, studio ảnh chính thức mở cửa.
Bên trong studio chụp ảnh trang trí như thế nào đều đã được mọi người nhất trí, nhìn thấy thành phẩm người ta thì mới sẵn sàng chụp ảnh ở đây, nếu chưa nổ xong pháo mà vào trong xem náo nhiệt thì trước tiên nên xem những ảnh chụp treo trên tường, khung cảnh thực sự của thành phố Bắc Kinh!
Bức ảnh đầu tiên của hôm nay là để kỷ niệm ngày khai trương studio ảnh, bức ảnh thứ hai là Hoàng Chi Tử đang cổ vũ cho con gái và con rể của mình, Ngụy Căn Sinh theo sát phía sau, Ngụy Xuân Linh cũng ôm Hà Ninh Ninh cùng nhau chụp một tấm, hàng xóm Hồ Đại Nương cũng tới xem náo nhiệt, sau khi xem những bức ảnh do Tống Nguyệt Minh chụp liền khen không ngớt, dứt khoát cùng con trai chụp chung một bức.
“Nếu bức ảnh đẹp, bức chân dung gia đình năm nay dì sẽ sang đây chụp”.
Tống Nguyệt Minh tủm tỉm cười hứa nhất định cô sẽ làm tốt.
Sau một hồi náo nhiệt, hai nhà họ Ngụy và Tống đã đi về, ở lại ăn tối trước giờ khai mạc thật không thích hợp, Vệ Vân Khai cũng phải đi làm, hơn nữa anh chịu trách nhiệm truyền bá tin tức, studio chụp ảnh của nhà mình khai trương, anh phải làm tốt việc quảng cáo.
Sau khi mọi người rời đi, Tống Nguyệt Minh chỉ còn lại một mình an nhàn trong cửa hàng đập ruồi, đây là điều mà cô đã dự đoán từ lâu.
Thời buổi này, đến studio chụp ảnh là một việc vô cùng quan trọng, dù ai muốn chụp cũng phải cùng người nhà bàn bạc rõ ràng, cô không vội vội vàng vàng mà lẳng lặng chờ khách tới cửa.
Buổi trưa ăn cơm rồi nghỉ ngơi, buổi chiều Tống Nguyệt Minh mang theo chiếc áo len nhỏ cùng với chiếc quạt điện đi đến căn phòng phía ngoài, Vệ Vân Khai lấy cho cô một chiếc ghế mây để ngồi dễ dàng hơn, ba phía đều có tay vịn, có thể dựa vào đó thư giãn, cô đang nghe đài và đan áo len thì ngoài cửa có người bước vào, một cô gái sành điệu đi giày cao gót.
“Chỗ chụp ảnh này của cô là mới mở sao?”
Tống Nguyệt Minh ngẩng đầu đánh giá cô gái này, giày cao gót kết hợp với váy đỏ và áo sơ mi trắng, tóc xõa trước ngực trên vai, cô ấy không quá nóng bỏng, tất nhiên, có thể là vì xinh đẹp, hơn nữa, cô gái này diện mạo cũng không khiến người khác chán ghét.
“Đúng vậy, sáng hôm nay mới vừa khai trương, cô có thể đi vào nhìn xem tôi chụp ảnh. ” Tống Nguyệt Minh đặt áo len xuống, đứng dậy.
Lý Giai Giai nửa tin nửa ngờ bước vào, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị những bức ảnh trên tường thu hút, đó là phong cảnh Bắc Kinh mà cô từng xem trên TV, nơi mà cô luôn mơ ước được đặt chân đến.
“Đây thực sự là ảnh do cô chụp sao?”.