Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 276 - Chương 276.

Chương 276. - Chương 276. -

Vệ Vân Khai gật đầu: “Lúc anh nhìn thấy hắn thì đã thấy có gì đó không ổn.”

Nhưng Tần Lâm cười đùa cợt nhả, cũng không thể bỏ rơi được, thêm nữa hắn ta buôn bán, Vệ Vân Khai không thể không nghi ngờ rằng Tần Lâm đang gặp phiền phức, nhưng chưa kịp rời đi thì người đã đi đến trước mặt.

Vậy khi hai người tự biết không phải đối thủ liền vội vàng rời khỏi, ngược lại Tần Lâm lại vô cùng trịnh trọng mà cảm ơn Vệ Vân Khai.

“Người anh em, cậu cứu tôi một mạng, sau này sẽ báo đáp cậu.”

Báo đáp? Vệ Vân Khai hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, quay người muốn rời đi.

Tần Lâm vẫn không nhịn được mà đưa cho anh một con cá vàng nhỏ: “Người anh em, Tần Lâm tôi đã nói là giữ lời, chờ tôi giải quyết mấy chuyện phiền toái rồi thì sẽ đưa cậu đi kiếm tiền!”

Vệ Vân Khai cũng không chớp mắt lấy một cái: “Cậu cách xa tôi chút là được rồi.”

Lần này ngược lại anh rất biết điều, lấy cá vàng nhỏ trong túi ra đưa cho Tống Nguyệt Minh, thản nhiên nói: “Không nhận không đau, là vàng thật, em cầm đi.”

Tống Nguyệt Minh nhìn rồi bỏ cá vàng nhỏ lên bàn, đứng dậy lấy nước khử trùng y tế ra, cái này là lúc Vệ Vân Khai dọn nhà tay bị thương nên cô đã đi đến phòng khám mua, khử trùng sơ qua, xác định trên người anh không có vết thương nào khác nữa thì mới để anh đi tắm rửa, sau đó cô đi hâm nóng thức ăn.

Vệ Vân Khai tắm bằng một tay, mặc quần cộc rồi ngồi xuống trước mặt cô, dùng tay trái vụng về ăn cơm.

“Lần sau cẩn thận chút, nếu đụng tới nhiều người hay cảnh sát thì sẽ rất phiền bức.” Lưu manh gây sự bị cảnh sát bắt được sẽ không biết bị gì, Tống Nguyệt Minh càng nghĩ càng sợ.

“Được, anh nhớ rồi, xem xem anh mua gì cho em đi.”

Lúc này Tống Nguyệt Minh mới nhớ đến cái túi kia, vừa kéo khóa kéo ra đã ngửi thấy một mùi hương, là một nải chuối tiêu vàng óng với chút hạt vừng, bên cạnh còn có bảy, tám quả xoài, bên dưới là bốn cuốn sách về mang thai sinh con, cùng với hai cuốn băng nhạc, các bài hát đều là tiếng Anh, loại dương cầm.

“Mấy quả kia là xoài, anh nếm thử trước rồi, rất ngọt, hôm nay tình cờ thấy, em thử xem ăn ngon không?”

“Ừm, cái này ăn làm sao? Lột vỏ không?”

Vệ Vân Khai gật đầu, thấy cô bĩu môi vừa mừng vừa giận thì thầm nhịn cười, dịu dàng giục cô: “Mau nếm thử xem.”

Quả xoài đã chín mọng, mang theo mùi hương mê người, lúc trước Tống Nguyệt Minh thích ăn, nhưng nơi này cách nơi sản xuất xoài rất xa, trong huyện nhỏ cũng không có bán, mà chuối tiêu cô cũng chỉ ăn một, hai lần, cũng đã mua lúc ở thủ đô, trong huyện thành có thể có bán chuối tiêu, nhưng cho dù bọn họ có tiền cũng không mua được.

Lột vỏ xoài ra, Tống Nguyệt Minh dưới ánh mắt mong đợi của anh mà cắn một miếng, không hề che giấu vẻ thích thú của mình mà gật đầu: “Ngon lắm.”

Vệ Vân Khai mỉm cười, vội ăn cơm xong thì cũng cùng cô ăn một miếng, sau đó cẩn thận cất kỹ chuối tiêu, thời tiết quá nóng, sợ không giữ được là sẽ hỏng.

Lúc hai người lên giường ngủ thì đã mười giờ hơn, bọn họ hiếm khi ngủ muộn như vậy, Tống Nguyệt Minh đã ngáp liên tục, lúc lên giường thì giục Vệ Vân Khai nằm bên trong.

“Em sợ đè tay anh.” Từ lúc kết hôn đến giờ Tống Nguyệt Minh luôn ngủ bên trong, với lại quen dựa vào anh mà ngủ, cũng thường xuyên gối lên tay anh.

Vệ Vân Khai cảm thấy hơi khó xử, nhưng cô đã cố chấp mà ngoan ngoãn nằm xuống, trước khi ngủ, Tống Nguyệt Minh không ngừng ra hiệu ngầm rằng cô sẽ ngủ nề nếp một chút.

Ngủ đến hừng đông, Vệ Vân Khai mở mắt ra nhìn cô một cái, sợ đến mức người toát đầy mồ hôi lạnh, cô nằm sát bên màn, sắp rơi xuống đất rồi!

Tay phải Vệ Vân Khai đau nhức, không có cách nào ôm cô được, chỉ có thể lên tiếng đánh thức: “Nguyệt Minh?”

“Ừm?”

Cô bất đắc dĩ mở mắt ra, không hề có cảm giác.

Vệ Vân Khai muốn cười, cầm lấy tay trái của cô: “Em xem em đang ngủ ở đâu kìa, tốt nhất là vào trong ngủ đi.”

Tống Nguyệt Minh liếc nhìn chiếc màn đang chèo chống đỡ cô khỏi rơi xuống mà cạn lời, ngoan ngoãn nhích người qua, Vệ Vân Khai để cô ngủ bên trong: “Thà để em ngủ bên cạnh anh còn hơn để em rớt xuống.”

Bình Luận (0)
Comment