Được thôi, Tống Nguyệt Minh lăn qua rồi nhắm mắt lại, đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm giác được anh lại gần hôn cổ cô một cái.
Nếu đổi lại là lúc trước cô bị người khác đánh thức thì sẽ rất tức giận, bây giờ ngược lại rất vui vẻ.
Vệ Vân Khai chỉ ăn hai quả xoài anh mang về, còn lại để cho Tống Nguyệt Minh, còn chuối tiêu thì mỗi người một quả.
Ba ngày sau, Tống Nguyệt Minh chuẩn bị rửa những bức ảnh mà gần đây mình chụp được, vừa đúng lúc có mưa, ở trong phòng tối cũng không cảm thấy nóng, cô mang găng tay và khẩu trang, cẩn thận sử dụng nước rửa ảnh và nước định ảnh, rửa phim nhựa xong thì ra ngoài hít thở không khí, cũng không quên thông gió cho phòng tối, đợi đến hôm sau thì rửa những bức ảnh gần đây cho hiện ra.
Bức ảnh của Lý Giai Giai và Tô Diệu Vũ là đẹp nhất, Tống Nguyệt Minh nhìn mà tự mình hài lòng, sau khi cắt ảnh ra, viết tên mỗi người rồi cho vào túi giấy, đây là túi giấy in, có hai kích thước lớn nhỏ phù hợp với kích thước ảnh, phía trên còn in tên và địa chỉ của tiệm, cũng coi như là quảng cáo nhỏ.
Những bức ảnh đã hoàn thành thì bỏ vào trong ngăn kéo chờ người đến lấy, bác gái Hồ ở gần nên đến lấy đầu tiên, nhìn thấy bức ảnh thì cực kỳ hài lòng, ảnh rõ ràng, chụp cũng đẹp, cực kỳ vui vẻ mà cầm đi khoe với mọi người trong nhà, nhà bà ấy đông người, con dâu con trai đều đã đi làm, cháu trai cháu gái đều đi học nên bà tự dắt cháu trai nhỏ đến chụp một tấm hình.
Tống Nguyệt Minh đứng trong sân có thể nghe thấy cháu trai cháu gái của bác gái Hồ hô hào muốn chụp ảnh, bác gái Hồ cũng đồng ý, Tống Nguyệt Minh cười thầm, đây đều là những khách hàng tiềm năng.
Buổi chiều, Lý Giai Giai và Tô Diệu Vũ đến, mang theo vẻ háo hức chờ mong, nhìn thấy được thành phẩm xong thì không kìm nén được sự vui mừng.
“Thật đẹp, Miêu Miêu, cậu cũng thật đẹp!”
“Thật, chị chụp thật tốt!”
Phụ nữ sống rất tình cảm, thích chưng diện là lẽ đương nhiên, khoảnh khắc được chụp bằng máy ảnh là vĩnh hằng, chính là vẻ đẹp từng thuộc về mình mà bọn họ không thể đuổi theo, là một phần minh chứng và kiêu ngạo.
Tống Nguyệt Minh đứng tại chỗ, cười nói: “Vì hai em đẹp, chị chụp đẹp, hai em cũng đừng quên quảng bá cho chị nha.”
Hai người liên tục gật đầu, vui vẻ thưởng thức ảnh của mình rồi đổi cho nhau, Tô Diệu Vũ càng vui vẻ hơn: “Chị Nguyệt Minh, chị chờ em về dẫn mẹ đến chụp ảnh!”
“Được.”
Tống Nguyệt Minh lại trò chuyện với hai người hai câu, biết Lý Giai Giai học trường Cao đẳng trong thành phố, Tô Diệu Vũ cũng đang học đại học trong thành, trong lòng thầm tính toán, trong trường đại học còn rất nhiều cô gái thích chưng diện, ai mà không thích trang điểm và chụp ảnh đâu?
“Chỗ này của chị gần thành phố, lúc nhập học hai em tuyên truyền với nhóm bạn học giúp chị, sau này nếu hai em chụp ảnh chị sẽ giảm giá cho, nếu dẫn nhiều người đến nữa thì chị sẽ tính tiền quảng cáo trên đầu người cho hai em, có được không?”
Lý Giai Giai và Tô Diệu Vũ có hơi ngượng ngùng, nhưng đây cũng là ý tưởng không tồi, bọn họ đều gật đầu, hai người họ đều không thiếu tiền, về sau có làm hay không thì chưa chắc.
Tống Nguyệt Minh nhìn ra được sự do dự của hai cô gái, cũng không hoàn toàn trông cậy vào hai người sẽ dẫn khách đến, dù sao thì ảnh của hai cô gái cũng sẽ được lan truyền trong nhóm bạn bè, giống như đăng ảnh tự chụp lên vòng bạn bè vậy.
Tô Diệu Vũ mang ảnh về nhà, cha mẹ cô ấy đều ở nhà. Hai người đều là nhà lãnh đạo, đều được chăm sóc tốt, sống trong huyện thành vô cùng dễ chịu, nhìn thấy con gái mang ảnh về thì rối rít muốn xem.
Mẹ Tô chăm sóc rất tốt, phần lớn vẻ đẹp của Tô Diệu Vũ là đều nhờ vào gen bà ấy, sau khi thấy rõ cô gái trong ảnh thì cực kỳ ngạc nhiên: “Chụp ở đâu vậy, thật dễ nhìn.”
Cha Tô cũng gật đầu: “Đẹp thật, càng tôn lên vẻ đẹp của Miêu Miêu!”
Gò má Tô Diệu Vũ ửng đỏ, nói thật: “Là tiệm chụp ảnh Nguyệt Lượng mới mở bên cửa hàng bách hóa, chụp đẹp hơn nhiều so với mấy tiệm khác, rửa ảnh cũng nhanh, mẹ, năm nay chúng ta đến chỗ đó chụp ảnh gia đình đi?”