Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 278 - Chương 278.

Chương 278. - Chương 278. -

“Có gì mà không được chứ, đợi đến mười lăm tháng tám, anh và chị dâu của con về rồi thì chúng ta cùng đi chụp.” Cha Tô gõ nhịp.

Ngược lại mẹ Tô lại có suy nghĩ khác, Tô Diệu Vũ chớp mắt nhìn về phía bà ấy, hai mẹ con tâm linh tương thông, đều biết suy nghĩ của đối phương.

Ngày hôm sau, Tô Diệu Vũ đưa mẹ cùng đi đến tiệm chụp ảnh, mẹ Tô nhìn Tống Nguyệt Minh ăn mặc không tinh tế lắm nhưng cũng rất hút mắt, trong tiệm chụp ảnh cũng dọn dẹp ngay ngắn gọn gàng, không thua gì so với những tiệm trong thành phố, vì vậy chút lo lắng trong lòng bà ấy cũng hoàn toàn biến mất.

“Tiệm cháu có về nhà chụp ảnh được không?”

Tống Nguyệt Minh lắc đầu: “Xin lỗi, không được, tiệm này chỉ có một mình cháu, không thể đi.”

Bây giờ bối cảnh chụp ảnh đúng là vấn đề lớn, cảnh thật và điều kiện tốt ở nhà sẽ tự nhiên hơn, nhưng Tống Minh Nguyệt không thể bắt đầu bằng cách này, sau này cô sẽ khó di chuyển để chụp những bức ảnh chân thực hơn.

Mẹ Tô đến phòng chuyên chụp ảnh nhìn một chút, có một cái ghế, phông nền trắng, còn có những màu khác cuộn lại, chuẩn bị rất có tâm, nhưng vẫn không bằng trong nhà.

“Vậy chụp ở đây vài tấm trước đi? Có thể thay đồ không?

“Có thể, đóng cửa lại rồi thay bên trong là được.”

Mẹ Tô tự mình chụp sáu tấm ảnh, có trong phòng và bên ngoài, còn có một bức ảnh chụp chung với Tô Diệu Vũ, tổng cộng có tám bức ảnh, Tống Nguyệt Minh tính một đồng năm một tấm, còn đưa cho bọn họ một tấm ảnh chụp chung.

Mẹ Tô cũng không còn cảm thấy không thoải mái nữa, ngay cả Tô Diệu Vũ cũng vui vẻ không thôi, chủ tiệm cũng giảm giá như lời cô nói, nói cách khác là tiết kiệm tiền cho nhà cô ấy, cô kiếm tiền được rồi!

Rời khỏi tiệm chụp ảnh, mẹ Tô nhịn không được mà giảng đạo lý: “Đồ ngốc, người ta cho mình chút lợi lộc mà đã vui vẻ đến vậy?”

Tô Diệu Vũ vẫn kiên định: “Con nói chị Nguyệt Minh là người rất tốt, mẹ tin chưa?”

“Tin tin, haiz, nếu có thể về nhà chúng ta chụp thì tốt rồi.”

“Cái đó sau này thương lượng với chị ấy lại một chút, con nghĩ chị Nguyệt Minh rất dễ nói chuyện.”

Mẹ Tô nhìn con gái ngốc nghếch nhà mình, người ta dễ nói chuyện là vì có tiền đó, chẳng qua cũng không phải là người làm ăn hời hợt, lúc chụp ảnh còn hao tâm tổn trí lấy cho một nhánh hoa hồng nở rộ, rất có tâm.

Sau khi hai mẹ con nhà họ Tô rời đi, Tống Nguyệt Minh cũng đứng đó trầm tư, sân nhà cô nhìn cũng đẹp mắt, nhưng cô không quá thích việc người ngoài đến khu vực riêng tư của mình, cái kia có thể làm được bối cảnh chân thực không?

Khu đất trống nằm giữa phòng và đường lớn rộng một mét, lúc trước người ta giữ lại khu đất trống này là vì sợ mở rộng đường cái, đến lúc tháo dỡ thì phiền phức, nói là đường nhưng thực chất chỉ là một bãi đất sình lầy, khoảng đất trống này có thể trồng một ít cây để phủ xanh.

Tống Nguyệt Minh đứng ngoài cửa trầm tư hồi lâu, mãi đến khi Vệ Vân Khai quay về vỗ vỗ lưng cô thì cô mới định thần lại.

“Suy nghĩ gì vậy?”

“Em nghĩ trồng một ít hoa ở bãi đất trống này, sau này chụp ảnh sẽ đẹp hơn, anh thấy được không?”

Vệ Vân Khai khó hiểu: “Chụp hình ra cũng là đen trắng, nhìn không ra hoa gì.”

Tống Nguyệt Minh nhún vai: “Thì em nghĩ muốn để bối cảnh sinh động chút, trồng tường vi thì sao? Chờ đến mùa xuân rồi thì chúng ta sẽ có một bức tường hoa.”

“Được, được hết, đúng lúc lần trước lên thành phố để học với Tiểu Giang, vợ cậu ấy dạy ở trường cấp hai, anh ấy nói tường bên ngoài trường học đều có tường vi, muốn kiếm về cũng không khó lắm.”

“Quá tốt rồi, em biết anh có cách mà!” Cầu được ước thấy, cực kỳ toàn năng!

Vệ Vân Khai được khen, mím môi không cười, lại nói thêm một chuyện: “Tiểu Giang nói chủ nhật tuần này vợ cậu ấy muốn đến chụp ảnh cho con, lúc đó đừng lấy tiền.”

“Nếu người ta không cho thì làm sao? Thu một nửa?”

Vệ Vân Khai đóng chốt cửa rồi búng nhẹ lên trán cô: “Nếu không cho thì lấy rẻ hơn, nếu lấy một nửa thì lúc cô ấy dẫn người đến làm sao em lấy tiền? Nhờ cô ấy giúp đỡ để trả lễ cho Tiểu Giang là được rồi.”

Thật sự Tống Nguyệt Minh không nghĩ đến điều này, ngoan ngoãn gật đầu: “Anh thật thông minh!”

“Ngốc nghếch…”

“Em không phải đồ ngốc, chỉ là chưa bao giờ làm ăn thôi!”

Vệ Vân Khai: “... Tối nay chúng ta ăn gì?”

Bình Luận (0)
Comment