Tống Nguyệt Minh lập tức bị di dời sự chú ý, bận rộn một hồi nên cô sớm đã đói bụng, buổi trưa có nấu cơm còn chưa ăn hết, đúng lúc để làm cơm chiên, sau đó lại thêm một bát cháo, vừa tiện vừa tốt cho sức khỏe.
Đến chủ nhật, vợ Tiểu Giang đưa con đến, tổng cộng chụp năm tấm ảnh, chụp chung thêm hai tấm, Tống Nguyệt Minh lấy sáu đồng, sau đó cô ấy vui vẻ rời đi.
Tuần này Tống Nguyệt Minh rất bận rộn, ngày tiếp theo chụp gần hai mươi tấm ảnh, có thể kiếm được mười đồng, đối chiếu sổ sách và tính toán thu nhập trong nửa tháng khai trương, kết luận là cô có thể nhập vật liệu và đạo cụ mà cô đã đầu tư vào trong vòng một tháng, đợi đến mười lăm tháng tám không chừng còn có thể có một khoản tài sản nhỏ.
Buổi tối, Tống Nguyệt Minh nói điều này cho Vệ Vân Khai nghe.
Vệ Vân Khai ôm lấy cô rồi hôn một cái: “Vợ anh thật giỏi, có mệt lắm không?”
Tống Nguyệt Minh lắc đầu: “Không mệt, em còn không có cảm giác.”
Đây là cô nói thật, đã đầu tháng bảy rồi, tháng này cô chưa có kinh nguyệt, một trăm phần trăm là cô đang mang thai.
Bụng dưới vẫn bằng phẳng, Vệ Vân Khai dịu dàng ôm cô: “Từ từ rồi sẽ có cảm giác.”
Hiện tại mới có hai tháng, vội vàng cũng vô dụng, Tống Nguyệt Minh nghĩ, có lẽ bọn họ biết việc có thai sớm, sau này mới cẩn thận cảm nhận lại.
Thứ ba, Tống Nguyệt Minh vừa tiễn khách mới chụp ảnh đi thì lại thấy bên ngoài cửa có một người thò đầu vào nhìn, một lúc sau mới ngượng ngùng đi vào, là Ngụy Ái Quốc.
Không cần biết thế nào nhưng vẫn phải tiếp đãi, Tống Nguyệt Minh vội vàng đứng dậy: “Anh cả, anh đến rồi, vào ngồi đi.”
Ngụy Ái Quốc đạp xe đạp đến, vất vả mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, nhìn quanh nhà rồi hỏi: “Khai Tử không ở nhà à?”
“Anh ấy đi làm, còn chưa về.”
“Vậy, em gái, chờ nó quay về thì nói với nó một tiếng, bà nội bị ngã, kêu nó đến xem xem.”
“Ngã? Chuyện ra sao? Đi bệnh viện chưa?”
“Bây giờ đến bệnh viện huyện, cha kêu anh nói một tiếng.”
Tống Nguyệt Minh nghĩ mà thở dài: “Vậy anh với em sang xem bà thế nào rồi, không có chuyện gì chứ?”
“Vẫn ổn, bác sĩ nói bị gãy xương.”
Thương cân động cốt một trăm ngày, huống chi bà cụ Ngụy đã hơn bảy mươi tuổi, chuyện này đối với bà cụ mà nói thì như giày vò, Tống Nguyệt Minh đóng cửa phòng chính, trở về phòng cầm tiền đi với Ngụy Ái Quốc đến bệnh viện, bệnh viện huyện và trạm máy nông nghiệp không cùng đường, cô định đi xem tình huống của bà cụ Ngụy trước rồi để Vệ Vân Khai lái xe đến đó.
Trên đường đi, Ngụy Ái Quốc trả lời nguyên nhân mà bà cụ Ngụy bị gãy xương.
Mấy ngày trước trời vừa mới mưa, trong sân nhà họ Ngụy có nước đọng, vũng nước nhỏ đọng mấy ngày, bên trong có tầng rêu xanh lớn, bà cụ Ngụy chống gậy đi vệ sinh, không cẩn thận mà giẫm lên nên bị ngã, cả người đều không đứng dậy được, không ngừng kêu lên rồi nhìn chân đau, Vương Bảo Trân vội vàng gọi Ngụy Căn Sinh, đưa đến phòng khám bệnh trong thôn nhưng người ta không trị được, lại phải lái máy kéo trong thôn đến đưa đi bệnh viện huyện.
Lái xe đạp đi đến bệnh viện, đi một đường tìm phòng bệnh của bà cụ Ngụy, thấy bên trong có mấy người vây quanh, Ngụy Căn Sinh, Vương Bảo Trân, Ngụy Ái Quân đều đang ở đó, còn có con dâu út của bà Ngụy là Từ Tam Nữu.
“Cha, mẹ, thím, bà sao rồi?”
Vẻ mặt Ngụy Căn Sinh buồn rầu, chẳng qua là cảm thấy có lỗi với mẹ già đã từng tuổi này rồi còn phải cực khổ, chìm trong buồn bực mà lắc đầu.
Lúc này Vương Bảo Trân thấy Tống Nguyệt Minh thì thân thiết hơn rất nhiều, nhỏ giọng nói: “Vừa truyền nước xong đã ngủ rồi.”
Còn chưa dứt lời thì nghe bà cụ Ngụy nằm trên giường không ngừng phát ra tiếng hừ hừ nhỏ, mở một mắt ra xem ai đến, sau đó không nói gì mà nhắm mắt lại.
Tống Nguyệt Minh nhíu mày, cũng nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Nghe nói xương của bà rất giòn, không biết trong một trăm ngày có thể hồi phục được hay không, hầy…” Vương Bảo Trân buồn muốn chết, trước đây bà cụ Ngụy lười, bây giờ gãy xương bà phải hầu hạ, còn phải tự trả tiền chữa bệnh, em dâu Từ Tam Nữu theo đến đây còn chưa tốn một cái gì!
“Bác sĩ có cho thuốc giảm đau không? Bà cứ hừ hừ vậy là vì đau à?”
“Không biết nữa.” Bọn họ nào hiểu mấy cái này.
Tống Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, hỏi địa chỉ văn phòng bác sĩ, định đi hỏi một chút xem sao.