Bác sĩ nói với Tống Nguyệt Minh, bà cụ Ngụy tuổi đã lớn, xương cốt mất nhiều thời gian để hồi phục hơn là người trẻ, gia đình phải chăm sóc bà cẩn thận, ăn uống bồi bổ nhiều hơn.
“Nói thẳng ra thì, bà ấy đã lớn tuổi như vậy, phải được chăm sóc kỹ, đừng để bà ấy chịu khổ.”
Tống Nguyệt Minh hỏi bác sĩ bà có thể ăn gì không thể ăn gì, bác sĩ rất nghiêm túc trả lời. Cô cảm ơn bác sĩ rồi quay trở lại phòng bệnh, những người kia vẫn ngồi đó với vẻ mặt lo lắng.
Nhìn đồng hồ cũng đã năm giờ, Tống Nguyệt Minh chỉ đành nói: “Cha, mẹ, con về nấu chút đồ ăn. Vân Khai cũng sắp tan làm rồi, để con gọi anh ấy qua đây.”
Ngụy Căn Sinh gật đầu: “Được, con đi đi.”
Họ còn phải bàn xem ai ở lại bệnh viện canh chừng, bà cụ Nguỵ bị gãy xương không thể cử động, ăn uống đứng ngồi đều cần có người trông nom, Nguỵ Căn Sinh không yên tâm để mẹ mình ở lại đây, thêm Vương Bảo Trân cũng ở lại giúp đỡ ít nhiều, những người còn lại đều có thể về.
Từ Tam Nữu nhìn chỗ này ngó chỗ kia, bày ra vẻ mặt khó xử nói: “Nhà tụi em không có người lớn không được, em vẫn nên gọi xe về vậy.”
Nguỵ Căn Sinh không thể không cho, Vương Bảo Trân lườm Từ Tam Nữu một cái, cũng không hề kém cạnh hỏi: “Vậy ngày mai cô có qua đây không?”
“… Thì qua chứ.”
Tống Nguyệt Minh rời đi trong những tiếng càu nhàu, vừa nghĩ xem nên nấu món gì vừa đạp xe một mạch về nhà. Vệ Vân Khai vừa về đến cửa, nhìn thấy cô đang chậm rãi đạp xe liền rất ngạc nhiên.
“Em đi đâu vậy? Có tự chạy được không, cẩn thận một chút.”
“Bà nội mình ngã gãy xương, anh cả sang nói với em, em vừa qua đó rồi, anh mau đến bệnh viện xem xem, em phải về nấu cơm.” Tống Nguyệt Minh nói rõ địa chỉ cho anh.
Vệ Vân Khai hơi sửng sốt rồi cũng gật đầu. Trước cửa nhà có bậc cửa chắn ngang, xe đạp đi ra đi vào đều phải nhấc lên. Anh giúp Tống Nguyệt Minh đẩy chiếc xe đạp kiểu nữ vào trong, mới đạp chiếc xe đạp 28 thanh của mình đến bệnh viện.
Trời cũng đã tối, Tống Nguyệt Minh tất bật làm cơm. Ông bà cụ đều mắc bệnh loãng xương, phải bổ sung thêm protein. Cô lấy một cái tô lớn đập vào bốn quả trứng, khuấy đều rồi đổ nước nóng vào, cho thêm muối, rồi lại luộc thêm sáu quả trứng gà, nhưng vẫn chưa có món chính. Bánh bao bột mì trong nhà đương nhiên là không đủ ăn, khoảng thời gian này cô lại không dám dùng lực mạnh để nhào bột, hai người đều là đi các nhà hàng quốc doanh để mua bánh bao không nhân ăn, đành phải làm các món phụ trước.
Rau muống trong vườn nhà vừa đúng lúc ăn được, Tống Nguyệt Minh thu hoạch hết vào, rửa sạch xong thì đem xào lên một chút, thêm vài miếng cà chua vào, ăn có vị hơi chua, rất hợp ăn với cơm, cô rất thích ăn như vậy.
Canh nóng cũng không tiện đem đi, nên sẽ không nấu. Sợ đồ ăn không đủ ăn, lúc chưng trứng cô còn hấp thêm hai quả cà tím, dùng đũa gắp ra trước rồi bỏ vào nước lạnh một lát. Bóc một củ tỏi cho vào cối giã, thêm chút muối rồi nghiền nát ra, cà tím nguội rồi thì cho tỏi đã giã vào, thêm chút muối và dầu mè là xong món gỏi cà tím. Bình thường Tống Nguyệt Minh còn hay bỏ thêm một quả trứng luộc vào, hôm nay không làm kịp nên cũng không cho vào.
Đồ ăn vừa chuẩn bị xong, Tống Nguyệt Minh đang định đến nhà hàng quốc doanh mua bánh bao, vừa mở cửa đã thấy Vệ Vân Khai đạp xe về tới nhà, tay cầm còn treo một túi bánh bao không nhân.
Tống Nguyệt Minh cười, cô thích người đàn ông sống trong căn nhà này.
“Em vừa nói định đi mua bánh bao, anh liền mua về rồi.”
Vệ Vân Khai mỉm cười, đẩy xe vào nhà, đưa cho cô cái bánh bao nóng hổi: “Em ăn trước đi đã, lát nữa chúng ta cùng đi.”
Tống Nguyệt Minh đổ hai món ăn ra một cái bát nhỏ: “Hai chúng ta cùng ăn đi, lát nữa không tiện.”
“Được.”
Hai người ăn nhanh hơn bình thường, Tống Nguyệt Minh giữa chừng uống một cốc nước, ăn ít hơn bình thường, cô không thích mùi bệnh viện cho lắm.
Ăn xong, Vệ Vân Khai do dự một chút: “Hay là em ở nhà đi?”
“Em vẫn nên qua đó xem thử.” Bà nội nằm ở bệnh viện ngay trong huyện, nếu cô chỉ đến một lần như trình diện thì không hay lắm.