Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 281 - Chương 281.

Chương 281. - Chương 281. -

Thu xếp đồ ăn lại một chút, mang theo bát đũa và nước, Vệ Vân Khai đạp xe chở Tống Nguyệt Minh đến bệnh viện. Người nói đi vẫn chưa đi, đồ ăn vừa dọn ra liền bỏ đi ăn, may mà phòng bệnh còn hai giường trống, tạm thời có thể ngồi xuống.

Bà cụ Nguỵ còn chưa truyền nước xong đã tỉnh dậy vì ngửi thấy mùi thức ăn, vừa nhìn thấy tô trứng chưng liền ngọ nguậy muốn ăn. Một tay của bà không sử dụng được, Tống Nguyệt Minh ngồi xuống đút cho bà.

Đợi mọi người ăn xong, Từ Tam Nữu và Nguỵ Ái Quốc dỗ dành bà cụ Nguỵ một chút rồi chuẩn bị về, Từ Tam Nữu vô cùng chu đáo nói: “Mẹ, ngày mai con sẽ đến chăm mẹ. Mẹ yên tâm đi, không sao đâu.”

Vương Bảo Trân đảo mắt, Tống Nguyệt Minh nhìn thấy cũng đã hiểu rõ nhưng lại vờ như không biết gì.

Con trai út của bà cụ Nguỵ mất sớm, Từ Tam Nữu nuôi dạy ba đứa con nhỏ, chỉ mong bà cụ Nguỵ sẽ trợ cấp cho mình một ít, nhưng ở đây con cháu tôn trọng tiền đã biếu cho người già, bà cụ Nguỵ muốn cho ai thì cho người đó, Nguỵ Căn Sinh mà chưa nói gì, thì ai cũng không phá bỏ được điều này.

Người nên đi cũng đã đi, chuyện nên bàn bây giờ là chuyện ai ở lại, Ngụy Căn Sinh và Vương Bảo Trân muốn ở lại, Vệ Vân Khai cũng muốn ở lại, nhưng Ngụy Căn Sinh không cho.

“Ở đây cũng không còn chuyện gì nghiêm trọng, ngày mai con còn phải đi làm, hai đứa về đi, cũng bận bịu suốt cả ngày vậy rồi.”

Hai người nói chuyện với bà cụ Ngụy một lúc rồi mới đi, trên đường về Tống Nguyệt Minh bắt đầu tính xem mấy ngày tới sẽ như thế nào, bà cụ Ngụy nằm viện theo dõi ít ​​nhất cũng phải hai ba ngày, chỉ có nhà họ là sống ngay trong thành phố, nên việc chuẩn bị cơm là điều bắt buộc phải làm rồi.

“Ngày mai đi mua sữa mạch nha cho bà nội, rồi đưa thêm cho bố mẹ 20 tệ, với xem trên đường có ai bán trứng không, hoặc là xuống dưới xã mua một ít, ở nhà không còn nhiều trứng nữa.” Nhà có người già bệnh cần tiêu rất nhiều tiền, cái nào họ làm được thì cũng nên làm.

Vệ Vân Khai đồng ý, trời cũng đã dần tối, trên đường anh đạp xe rất cẩn thận. Về đến nhà, Tống Nguyệt Minh rửa một quả dưa lưới rồi chia cho anh một nửa, sau đó tắm rửa và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau hai người cùng mang bữa sáng đến. Sau khi thuốc giảm đau hết tác dụng, bà cụ Ngụy rên rỉ còn to hơn hôm qua, lúc không nhịn được còn mắng Vương Bảo Trân bất hiếu: “Đi vệ sinh cô còn không đỡ tôi đi, cô thật ra là muốn tôi chết sớm chứ gì! Cô là đứa con dâu bất hiếu, độc ác!”

Vương Bảo Trân khổ mà không dám nói, mẹ chồng không tự đi đứng được, nhưng trông chừng từ sáng đến tối thì cũng không thể tránh có lúc sơ sót, dựa vào cái gì?

Nguỵ Căn Sinh không thể nói Vương Bảo Trân không tốt chỗ nào, vợ ông ấy như thế nào ông ấy tự biết rõ, con tai lại không thể nói đỡ làm cho bà cụ Nguỵ lại tức thêm, nhưng sự im lặng của ông lại khiến cho bà cụ Nguỵ coi là đứng về phía Vương Bảo Trân, nên sau đó bà cụ Nguỵ cũng mắng luôn cả ông.

Vương Bảo Trân không nhịn được mà nói lại: “Mẹ còn nói vậy được? Sao mẹ không gọi Từ Tam Nữu đến chăm mẹ kìa, lúc nào mẹ cũng sai bảo mỗi con!”

“Cô là con dâu của tôi, tôi không sai cô thì sai ai, cô sinh ra là để phục vụ cho tôi! Cái mạng của cô chỉ là cái mạng rẻ thôi!”

Tống Nguyệt Minh không nghe tiếp được nữa, quay đầu ra ngoài hỏi bác sĩ có thể tiêm thêm một mũi thuốc giảm đau nữa không.

Bác sĩ cười khổ: “Bà cụ nhà cô thật là... không tiêm thêm thuốc giảm đau được đâu, cùng lắm trong mỗi đơn thuốc đều có thuốc giảm đau, cô cho bà uống đi, để thuốc phát huy tác dụng thì không còn đau đến vậy đâu.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ, làm phiền rồi.”

Nhưng cho bà cụ Ngụy uống thuốc cũng không phải chuyện dễ, bà ấy từ nhỏ đã không thích uống thuốc, huống chi thuốc giảm đau còn là viên thuốc không có vỏ, nếu không biết uống mà để dính trong miệng hoặc lưỡi, uống một tô nước cũng không hết vị đắng.

Nguỵ Căn Sinh tự mình xung phong cho bà cụ Nguỵ uống thuốc, nói hết lời bà cụ Nguỵ mới chịu uống, còn tiện tay lấy của ông năm tệ.

Bình Luận (0)
Comment