Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 282 - Chương 282.

Chương 282. - Chương 282. -

Tống Nguyệt Minh nhìn thôi đã thấy đau đầu, một ngày uống ba cử thuốc, bà cụ Ngụy một ngày cùng lắm cũng phải lấy của Nguỵ Căn Sinh gần hai mươi tệ? Người ta nói nhà có người già cũng giống như có trẻ con, điều này cô có thể thấy ở bà nội Tống, còn ở bà cụ Nguỵ, cô chỉ cảm thấy một lời khó nói hết.

Nhưng ở đây cũng không đến lượt họ nói, việc nên làm cũng đã làm xong, cả hai phải quay về làm việc rồi.

Vệ Vân Khai đưa Tống Nguyệt Minh về nhà rồi mới vội vã đạp xe đi, Tống Nguyệt Minh đang ngồi trông tiệm chụp ảnh thì có một cặp đôi lên huyện để lấy giấy đăng ký kết hôn đến. Tống Nguyệt Minh đã đưa một ít tiền cho người phụ nữ trông xe đạp trước cổng Cục Dân chính, nhờ cô ấy giới thiệu giúp tiệm chụp ảnh này cho những cặp vợ chồng mới cưới.

Mùa đông năm ngoái, khi cô và Vệ Vân Khai đến nhận giấy chứng nhận kết hôn, cô cũng đã hỏi bác gái ấy có tiệm chụp ảnh nào không. Bác ấy nói không biết, hai người đều đang lạnh run cầm cập nên cũng không tìm kỹ, nhận xong giấy thì lập tức về nhà luôn, không lãng mạn chút nào hết. Năm nay khai trương tiệm chụp ảnh, Tống Nguyệt Minh đầu tiên là nghĩ không để cho những cặp vợ chồng son phải tiếc nuối, huống chi còn có cơ hội kiếm tiền!

Chụp ảnh cho cặp vợ chồng xong, Tống Nguyệt Minh còn được cho hai viên kẹo mừng, trong lòng cũng thấy vui lây với họ.

Buổi trưa lại lặp lại quy trình của buổi sáng, để đỡ phiền phức mà cũng tiện mang đồ ăn qua đó, Tống Nguyệt Minh hấp mì sợi, có cơm có rau, canh sườn hầm cho bà cụ Ngụy, cô cũng có thể tiện ăn chung một chút.

Không ngờ ở phòng bệnh có nhiều người hơn cô nghĩ, Tề Thụ Vân và Mã Phượng Lệ đều ở đó, Từ Tam Nữu cũng đưa con dâu lớn của mình tới, cho nên vấn đề là thức ăn mang theo không đủ ăn.

Tề Thụ Vân vốn là một người ăn khoẻ, nhìn thấy thịt băm trong mì không nhịn được mà hỏi: “Em mang theo bao nhiêu đôi đũa?”

Tống Nguyệt Minh ho khan một tiếng: “Bốn đôi, em không nghĩ các chị cũng tới, sợ là không đủ đồ ăn.”

Bà cụ Ngụy không quan tâm gì cả, bà ấy muốn uống canh muốn ăn thịt, cũng không bỏ qua món mì hấp, phần mì còn lại cũng chỉ đủ ba người ăn, đây đã là Tống Nguyệt Minh mang dư thêm một phần rồi.

Vệ Vân Khai nghĩ rồi nói: “Để anh đi xem xem nhà hàng quốc doanh còn bán bánh bao không.”

Nguỵ Căn Sinh nhìn con dâu và cháu dâu đang bất động nhìn mình chằm chằm, chửi thầm trong lòng, móc tiền trong túi ra: “Tiền đây.”

“Cha, cha giữ đi, con có.”

Cũng có lẽ là Vệ Vân Khai may mắn, đến nhà hàng quốc doanh vừa thấy họ có bán mì hấp giá sáu mươi hào một phần, anh đã mua bốn phần và xin thêm bốn đôi đũa mang về, sau đó mọi người mới bắt đầu ăn.

Nguỵ Căn Sinh và Vương Bảo Trân ăn mì của Tống Nguyệt Minh làm, Từ Tam Nữu là bậc trên nên cũng để cô ấy ăn trước, Tề Thụ Vân giành phần cuối cùng, mì mua về để cho Mã Phượng Lệ và con dâu lớn của Từ Tam Nữu ăn.

Tề Thụ Vân ăn chưa đủ, còn gắp thêm một đũa từ bát của Mã Phượng Lệ: “Uầy, đồ của nhà hàng này không ngon bằng đồ của em dâu làm. Em dâu em làm món mì hấp này ngon lắm đó, em cho bao nhiêu dầu vào thế?”

Tống Nguyệt Minh cười nhẹ: “Chị dâu vừa ăn vừa nói chuyện cẩn thận gió lùa vào miệng đấy.”

Ăn cũng không yên được cái miệng!

Nguỵ Căn Sinh sắc mặt đờ đẫn, tức giận trừng mắt nhìn Vương Bảo Trân, Vương Bảo Trân lườm ông, bà còn tìm ai nói lý lẽ gì được đây?

Buổi chiều, Nguỵ Xuân Linh đưa Hà Ninh Ninh đến đem quần áo cho vợ chồng Vương Bảo Trân giặt thay, quần áo đã thay được giặt sạch và phơi trên cửa sổ bên ngoài phòng bệnh, mùa hè nhiệt độ cao lại có gió nên rất nhanh khô. Cô làm xong lại đến chỗ của Tống Nguyệt Minh, đúng lúc Tống Nguyệt Minh đang chụp ảnh cho khách, sự tập trung và nghiêm túc của cô thật khiến cho người ta chú ý.

Khi cô gái đến chụp ảnh rời đi, Nguỵ Xuân Linh tha thiết nói: “Chị dâu, giá như em cũng có bản lĩnh như chị thì tốt rồi.”

Tống Nguyệt Minh nghi ngờ hỏi: “Em muốn học chụp ảnh sao?”

Bình Luận (0)
Comment