Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 283 - Chương 283.

Chương 283. - Chương 283. -

“Không, không, cái này sao mà em học được, rắc rối quá, em chỉ…” Ngụy Xuân Linh không nói được cảm giác kia, những cô gái và con dâu trong thôn ai cũng đều muốn giống như Tống Nguyệt Minh.

Có phải là ngưỡng mộ không? Tống Nguyệt Minh cũng không biết nên nói gì, nghĩ một chút rồi nói: “Xuân Linh, em có từng nghĩ sau này sẽ làm cái gì không? Muốn làm gì đó kiếm tiền hay thế nào?”

Ngụy Xuân Linh lắc đầu: “Cái gì em cũng không biết làm, cũng không biết đọc được bao nhiêu chữ, tay cũng không thạo.”

Trong nguyên tác, Nguỵ Xuân Linh theo học thêu thùa và giúp việc cho Dương Mẫn, kỹ năng đan áo, nấu cơm của cô ấy cũng chỉ bình thường, Tống Nguyệt Minh nghĩ không ra cách nào để giúp cô ấy, chỉ có thể nói những lời an ủi:

“Em đừng lo, xem thử em thích cái gì, tìm một cái rồi từ từ học. Nếu như không có tiền chị với anh trai em có thể cho em mượn một ít.”

Ngụy Xuân Linh vội vàng cảm ơn, có anh trai và chị dâu như thế này cô còn có gì mà không hài lòng nữa đây?

Đến giờ ăn tối, Vệ Vân Khai đến bệnh viện xác nhận trước số lượng người rồi mới làm cơm, chỉ có Ngụy Căn Sinh và Vương Bảo Trân ở lại chăm sóc, nhưng sắc mặt của hai ông bà không được tốt lắm, còn nguyên nhân nào khác ngoài bà cụ Nguỵ lại kiếm chuyện làm khổ người khác. Vệ Vân Khai nhiều lần nói để anh ở lại giúp đỡ, Nguỵ Căn Sinh vẫn không đồng ý, trước hết là không muốn làm ảnh hưởng anh đi làm, hơn nữa, cho dù là để cháu trai của bà cụ đến chăm sóc, thì cũng không đến lượt Vệ Vân Khai.

Trong lòng Tống Nguyệt Minh hiểu rõ, người có đầu óc minh mẫn nhất của nhà họ Ngụy chỉ có Nguỵ Căn Sinh.

……

Ngày thứ ba bà cụ Nguỵ nhập viện, Hoàng Chi Tử vào huyện giải quyết chút chuyện, tiện đường ghé qua nhà con gái, nhìn thấy cô đang bận rộn ở tiệm chụp ảnh, trong lòng tràn đầy tự hào. Ôi, con gái bà thật giỏi, không chỉ mua được nhà ở huyện mà còn mở một tiệm chụp ảnh, Tống Vệ Lan gả cho nhà chồng ở huyện thì có là gì chứ, nó còn chẳng giỏi bằng một ngón tay của con gái bà!

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

“Mẹ ruột của bác con đang nằm viện, mẹ đến thăm bà ấy.”

“Ở đâu, bệnh viện huyện ạ?”

“Ừ, huyện chúng ta không phải chỉ có mỗi bệnh viện này sao?”

Tống Nguyệt Minh nhướng mày: “Mẹ, vậy chắc mẹ phải đi thêm lần nữa rồi, bà của Vân Khai ngã gãy xương, cũng đang nằm viện.”

Đều là họ hàng cả, nhà ai ốm đau nằm viện cũng phải đi thăm một lần, đó là tình nghĩa cần thiết giữa người với người.

Hoàng Chi Tử vỗ đùi một cái: “Được, vậy bây giờ mẹ qua đó, mẹ đi mua ít trứng đã.”

“Mẹ mua trứng làm chi, lấy ở chỗ con là được rồi, lát nữa chúng ta cùng đi, buổi trưa con cũng phải đem đồ ăn đến.”

“Mấy ngày nay đều là con nấu cơm đưa đến như thế à?”

“Vâng.”

Hoàng Chi Tử gật đầu tán thành: “Đúng là nên như vậy. Dù sao họ cũng không ở đó bao nhiêu ngày, đưa đồ ăn rồi cũng không ai nói ra nói vào gì được. Con đừng có tỏ thái độ không nể nang ai, cứ làm tốt chuyện của mình thôi.”

Tống Nguyệt Minh bĩu môi nhăn mặt làm xấu: “Con đâu có ngốc.”

“Ừ, không ngốc, con gái của mẹ có thể ngốc sao?”

“Chắc chắn là không!”

Xác định không còn khách đến nữa, Tống Nguyệt Minh đóng cửa tiệm về nhà nấu cơm, cô làm món mì lạnh trứng cà chua, vừa đơn giản vừa đỡ rắc rối, dù vậy Hoàng Chi Tử vẫn cảm thấy đồ ăn rất ngon.

“Không có mì bột đậu à? Cho một ít mì bột đậu đi con, nhà chồng con ăn tốt như vậy, để họ trách móc thì phải làm sao, không biết nên nói thế nào!”

Tống Nguyệt Minh bất đắc dĩ nói: “Mì bột đậu cũng là một loại mì từ bột hỗn hợp, con với Vân Khai cũng không làm nhiều mì bột đậu, vả lại tụi con bình thường cũng không hay ăn. Bố mẹ anh ấy vừa đến đã làm mì bột đậu, vậy thì người ta nghĩ mình thế nào?”

Cũng đúng, Hoàng Chi Tử đành phải để tuỳ cô.

Thức ăn vừa chuẩn bị xong, Vệ Vân Khai cũng về đến nhà, cầm trên tay hai móng giò lợn mà Tống Nguyệt Minh đã dặn anh mua hồi sáng, nhìn thấy Hoàng Chi Tử liền lễ phép chào hỏi.

“Mẹ, mẹ ở đây à.”

Bình Luận (0)
Comment