Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 284 - Chương 284.

Chương 284. - Chương 284. -

Hoàng Chi Tử gật đầu, cười cười đi lấy cho anh một chậu nước rửa mặt.

Ba người ăn tối xong, Tống Nguyệt Minh lấy chiếc túi vải của Hoàng Chi Tử và bỏ vào khoảng chục quả trứng từ cái rổ của nhà mình, làm Hoàng Chi Tử thấy hơi ngại ngùng.

Lúc ra ngoài Tống Nguyệt Minh giải thích vài câu, Vệ Vân Khai đương nhiên nói sao cũng được cứ lấy tự nhiên, mẹ vợ cũng thường tới nhà mình cho đồ, chỗ trứng này anh còn trách sao lại lấy ít thế.

Đến bệnh viện vẫn còn rất nhiều người, Vương Bảo Trân trò chuyện với bà thông gia mà chẳng thèm đoái hoài việc ăn uống, vô cùng sôi nổi, ngay cả bà cụ Nguỵ cũng không còn kiếm chuyện nhiều.

Thăm bệnh xong, Vương Bảo Trân bỏ trứng vào cái giỏ dưới gầm giường, bên trong là trứng xếp chồng lên hơn nửa giỏ, dưới gầm giường còn có hạt kê, bánh quy và những thứ khác, tất cả đều là do người thân và bạn bè đến thăm bệnh tặng cho.

Khi Vương Bảo Trân chuẩn bị về, Vệ Vân Khai đã đi làm, Tống Nguyệt Minh xuống lầu tiễn bà, Hoàng Chi Tử không nhịn được mà hỏi một câu: “Trứng người ta mang đến cho đều chất đống dưới gầm giường mà không cho con đem về ăn à?”

Tống Nguyệt Minh đơ ra một lúc: “Cái đó không phải cho bà nội sao?”

“... Ầy, bà nội của Vân Khai cũng thật là, mẹ mà gặp phải một bà mẹ chồng như vậy, thì mẹ thà không lấy cha con còn hơn.” Trứng người ta đến cho chất đống dưới gầm giường không ăn mà ngược lại ngày nào cũng đòi lấy tiền của cháu, của con dâu mua cho ăn, mỗi bữa đều phải đem cho ba bốn quả trứng, còn ăn ngon hơn người phụ nữ đang ở cữ!

“Được rồi, mẹ, chỉ là mấy bữa ăn thôi mà, cũng sắp xuất viện rồi.”

Hoàng Chi Tử gật đầu, mấy chuyện gia đình vụn vặt này thật sự không còn cách nào mà nói, đến ngoài cửa bệnh viện bà còn không quên dặn dò cô: “Ba tháng đầu con phải chú ý một chút, đừng mang vác nặng, đừng để mệt quá.”

“Mẹ, con biết rồi.”

Ngày thứ tư, bác sĩ nói rằng bà cụ Nguỵ ngày mai là có thể xuất viện, những ngày tiếp theo ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến ngày lại lên viện tháo nẹp là được.

Khi lại đến bệnh viện đưa cơm, mọi người đang bàn xem nên chăm sóc bà cụ Ngụy như thế nào. Thực ra cũng không cần phải bàn, con trai út của bà cụ Ngụy, chồng của Từ Tam Nữu đã mất lâu rồi, chuyện phụng dưỡng bà cụ Ngụy bà ta chưa từng làm dù chỉ một ngày, vợ chồng Nguỵ Căn Sinh cũng không trông mong gì ở bà ta.

Ai mà ngờ được đang nói chuyện, bà cụ Ngụy đang ăn cơm bỗng hướng mắt về phía Tống Nguyệt Minh, run lẩy bẩy chỉ vào cô: “Mẹ muốn ở nhà Khai Tử!”

Trong đầu Tống Nguyệt Minh hiện lên bốn chữ, không hiểu chuyện gì, theo bản năng nhìn về phía Vệ Vân Khai xem vẻ mặt của anh. Anh hơi chau mày, dường như chưa phản ứng kịp, khóe miệng nhếch lên nhưng không phải nét mặt vui vẻ gì.

Tề Thụ Vân và Mã Phượng Lệ phấn khích như đợi xem kịch hay, Ngụy Căn Sinh và Vương Bảo Trân đều sững sờ, đang yên đang lành sao tự dưng lại nghĩ đến việc qua đó ở?

Từ Tam Nữu nãy giờ im lặng chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực, giọng điệu thận trọng từng chữ: “Mẹ sống ở nhà Khai Tử cũng tốt, đồ ăn Nguyệt Minh nấu rất ngon, để mẹ ăn nhiều đồ ăn ngon một chút cho mau khoẻ!”

Trong một khoảnh khắc nhất thời Vương Bảo Trân cảm thấy đề nghị này cũng tốt, tràn đầy hy vọng nhìn về phía Tống Nguyệt Minh, hơn một tháng nữa là phải tẽ ngô, nhà còn đứa cháu gái nhỏ không thể bỏ mặc không lo, giờ lại chăm thêm một bà mẹ chồng khó tính nằm trên giường không thể cử động, bà có chia làm hai cũng không đảm đương nổi!

Vương Bảo Trân liếm liếm đôi môi nứt nẻ, thăm dò hỏi: “Nguyệt Minh…”

Ngụy Căn Sinh giật mình, cau mày ngắt lời bà: “Không được, để mẹ ở nhà Khai Tử thì còn ra thể thống gì nữa, con cũng đâu phải chết rồi đâu!”

“Vợ con không chăm mẹ được, vậy sao còn không cho mẹ ở chỗ cháu trai, nếu không nhà ta nuôi nó nhiều năm như vậy chẳng phải là uổng công sao?” Bà cụ Ngụy không được thuận theo ý nguyện nên nói mà không chút kiêng dè. Bà đang ăn bánh canh của Tống Nguyệt Minh làm, miệng văng ra một ít bột nhão, đang nói lại còn ho một tiếng, bột nhão trong miệng lại phun ra nhiều hơn.

Bình Luận (0)
Comment