Phòng bệnh tràn ngập mùi thức ăn, mùi của người già, mùi thuốc của bệnh viện trộn lẫn vào nhau, xộc thẳng vào mũi Tống Nguyệt Minh. Cuối cùng cũng không chịu đựng nổi một loạt kích thích, cô vội quay người, chộp lấy chậu rửa mặt bằng nhựa dưới gầm giường, không thể nhịn được cảm giác muốn nôn nữa, bữa trưa vừa ăn đều bị nôn ra hết.
Vệ Vân Khai chưa từng thấy cô như vậy bao giờ, bước nhanh đến bên cạnh cô: “Nguyệt Minh?”
Tống Nguyệt Minh nôn xong, cô ngồi xổm trên mặt đất bình tĩnh lại một lúc, xua xua tay đi tìm vòi nước trong bệnh viện, rửa tay rửa mặt súc miệng, Vệ Vân Khai đi theo cô ra ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Nguyệt Minh, em thấy khó chịu ở đâu?”
Tống Nguyệt Minh lắc đầu: “Em chỉ muốn nôn chút thôi.”
Cô có linh cảm rằng những dấu hiệu của thời kỳ mang thai mà cô được cảm nhận một cách chậm trễ cũng đã đến rồi!
Vệ Vân Khai vẫn còn chưa hiểu lắm, Tống Nguyệt Minh đứng dậy thở ra một hơi, mang theo chút thăng trầm và xót xa nói: “Mang thai đều như vậy đấy, em nghĩ là em cũng sắp bắt đầu rồi.”
“Hả?”
Cặp vợ chồng mới cưới đầy mơ hồ về tương lai, đến khi họ nhớ ra phải quay lại phòng bệnh, trên đường Vệ Vân Khai thì thầm: “Bà nội tính khí kỳ quặc, em đừng để ý bà ấy.”
Tống Nguyệt Minh gật đầu: “Bà nói chuyện khó nghe quá, em không chịu nổi... Em thấy thím út chắc là nói với bà cái gì rồi.”
“Ừ, không cần quan tâm bà ấy.” Vệ Vân Khai nhớ rõ ai là người có ơn với mình, anh phân biệt được rõ ràng ân oán đúng sai.
Trở lại phòng bệnh, bà cụ Ngụy vẫn cúi gằm mặt không nói gì, Nguỵ Căn Sinh nhìn Tống Nguyệt Minh hỏi: “Có sao không con?”
“Dạ con không sao, cha.”
Nguỵ Căn Sinh gật đầu, nói tiếp: “Ngày mai bà nội xuất viện cha đón bà nội về, hai đứa cũng nên về đi, bà nội con lẩm cẩm rồi, đừng chấp nhặt với bà ấy.”
Ông quyết định một lời dứt khoát, không ai dám nói gì, trong mắt Từ Tam Nữu hiện lên một tia tiếc nuối. Nhà Vệ Vân Khai có tiền, mẹ chồng qua đó ở có khi còn moi được một ít tiền về, lần này hết hy vọng rồi. Bà ta ngẩng đầu lên vô thức liếc nhìn Tống Nguyệt Minh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt trong veo không một chút xao động, bình tĩnh đến mức… làm người ta khiếp sợ.
Vương Bảo Trân không vui, Tống Nguyệt Minh việc gì cũng không muốn làm, bà cũng không định để Tống Nguyệt Minh chăm sóc mẹ chồng một mình, đến lúc đó gọi Xuân Linh đến giúp là được rồi, cô con dâu này không chịu lo việc gì hết!
Không phải Tống Nguyệt Minh không biết Vương Bảo Trân oán trách mình, nhưng lại không khỏi cười khổ trước phản ứng của Vương Bảo Trân, mấy hôm nay cô tốn tiền, tốn người, tốn công, cái gì nên làm cũng đều làm rồi, giờ còn vô duyên vô cớ giao bà cụ cho một thai phụ như cô chăm sóc, nếu thân thiết với bà cụ thì thôi không nói, đằng này bà cụ Ngụy rõ ràng là đến lợi dụng, nghĩ là cô sẽ ngốc nghếch mà báo hiếu sao, dễ bắt nạt được ai vậy?
Hơn nữa, Tống Nguyệt Minh cũng biết nếu cô có thể có một mối quan hệ tin tưởng, thân thiết như mẹ con với Vương Bảo Trân, thì cô phải có phẩm chất chịu thương chịu khó của nữ chính trong mấy bộ phim truyền hình tình cảm bi thương thời Dân Quốc, phải nhẫn nhục chịu đựng không được phản kháng, còn phải hiếu thảo, mới có được sự chân thành và tin tưởng của người ta, còn không chỉ cần một chút không hài lòng thôi người ta cũng kiếm chuyện với mình.
Nhưng tiếc rằng, Tống Nguyệt Minh không có hứng thú, cả đời này cũng không thể có được tính cách thuần khiết như vậy.
Trên đường về, hai người cũng không nói gì nhiều. Về đến nhà, Vệ Vân Khai bảo Tống Nguyệt Minh ăn chút gì đó đi.
Tống Nguyệt Minh lắc đầu: “Không ăn nổi, không muốn ăn.”
Bụng cô trống rỗng, nhưng cô không có chút khẩu vị nào.
“Không ăn có đói không, chúng ta ăn chút trái cây nhé?”
Tống Nguyệt Minh vẫn lắc đầu, ậm ừ ngồi lên đùi anh, hai tay ôm cổ anh làm nũng: “Em không muốn ăn cái gì hết, không muốn ăn!”
Vệ Vân Khai ôm cô, chỉ còn biết vỗ vỗ lưng cô: “Được, không ăn thì không ăn, vậy buổi tối mà đói bụng muốn ăn cái gì thì nói cho anh biết.”
“Được.”
Đáng yêu quá đi mất…
Nhưng Vệ Vân Khai lại cảm thấy để cô quá phụ thuộc vào mình khiến anh rất có cảm giác thành tựu, càng muốn đối xử với cô ấy tốt hơn.