Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 286 - Chương 286.

Chương 286. - Chương 286. -

Đến tối, Tống Nguyệt Minh cũng không bị tỉnh giấc vì đói, ngủ một giấc đến sáng. Lúc ăn sáng, Vệ Vân Khai hỏi cô có muốn ăn trứng không, trong đầu cô liền xuất hiện cảnh bà cụ Ngụy vừa ăn vừa phun cơm, xua tay lia lịa: “Em không muốn ăn trứng, em cũng không muốn ăn bánh canh.”

Vệ Vân Khai xào món rau cải xanh mà cô thích, còn làm thêm một bát cà chua trộn đường.

Tống Nguyệt Minh cũng coi như là ăn xong khá suôn sẻ, cũng không dám ăn quá nhiều, mới no sáu phần đã đặt đũa xuống, từ từ cảm nhận phản ứng của chính mình, lúc đầu vẫn không sao, nhưng Tống Nguyệt Minh vừa đi một vòng qua chỗ Vượng Tài, liền xoay người nôn ra nữa.

Cô không muốn ngửi thấy một chút mùi kinh dị nào nữa!

“Anh dọn phân cho Vượng Tài được không”

Vệ Vân Khai đành phải đi, Tống Nguyệt Minh đi đến trước gian nhà chính, lại mất đi khẩu vị, thu dọn xong Vệ Vân Khai cũng không dám rời đi, nàng phất phất tay: “Anh đến bệnh viện đưa cơm đi, em không đi đâu, nói cha mẹ một tiếng.”

“Ừ.”

Trong bệnh viện không có ai nói được việc Tống Nguyệt Minh không đến là không đúng, bà cụ Nguỵ hậm hực vì bị bế lên xe vận chuyển, tất cả quà được nhận mấy ngày nay cũng bị lấy đi hết. Trước khi đi, Nguỵ Căn Sinh đưa cho Vệ Vân Khai hai mươi tệ, ông làm theo lời Tống Nguyệt Minh dặn trước đó.

“Để dành mua ít đồ ăn cho Nguyệt Minh đi, hai đứa không còn tiền thì tiết kiệm một chút.”

Vệ Vân Khai không trả lại được, đành đem hai mươi tệ về đưa cho Tống Nguyệt Minh, tan làm còn mang về một túi nho tím, vỏ dày nhưng chua ngọt, rửa sạch xong, Tống Nguyệt Minh ngồi trước quạt chậm rãi ăn, ăn hết nửa chùm vẫn chưa thấy gì.

“Không…” nôn nữa?

Vệ Vân Khai không dám nói tiếp, bởi vì Tống Nguyệt Minh lắc đầu: “Anh đừng có nhắc.”

Những ngày tiếp theo, Tống Nguyệt Minh ăn uống rất thanh đạm, phần lớn đều là ăn trái cây cho qua bữa, cuối cùng cũng kiềm chế được cảm giác muốn nôn mửa vào lúc sáng sớm mới ngủ dậy, mỗi ngày đúng giờ đúng giấc là muốn nôn một lần, gầy đi một chút thì không nói, quan trọng nhất là bụng dưới bắt đầu hơi nhô lên, đây chính là cảm giác thứ hai khi mang thai.

Hai người hình thành một thói quen, khi nói chuyện sẽ sờ vào chỗ nhô lên đó, tò mò không biết năm sau em bé sinh ra sẽ là trai hay gái.

“Vừa hay sinh vào mùa xuân, không nóng cũng không lạnh, chọn thời gian hay quá.” Mùa hè mà ở cữ là một cực hình, hơn nữa, con ra đời vào mùa xuân, thời tiết ấm sẽ dễ nuôi hơn là mùa đông… nhỉ?

Vệ Vân Khai cũng gật đầu: “Em sợ nhất là nóng, mùa đông mới chịu nằm sát vào anh ngủ, nhưng anh nghe nói người ta có bán máy điều hòa, lắp vào mát lắm, còn mát hơn cả quạt, anh cũng chưa từng thấy, sau này chúng ta đi xem thử rồi mua một cái.”

“Được.”

Tống Nguyệt Minh thản nhiên như thường, nhưng sau đó cảm thấy có gì đó không đúng, nhắm mắt dần thiếp đi. Cô vốn định mua thêm tủ lạnh và ti vi, nhưng sau đó lại nghĩ họ đã tốn rất nhiều tiền để xây nhà, rồi còn mua máy ảnh. Không muốn để lộ mình có tiền để tránh bị người khác đố kỵ nên hai người còn định từ từ mua, dù sao hai người họ sống thoải mái một chút cũng được, nhưng sang năm sinh con, cái gì cũng nên thêm thì cũng phải thêm vào.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn, Vệ Vân Khai chống người âu yếm hôn lên trán cô, trước đây cô cũng hôn anh như thế, anh thích sự thân mật này, học theo cô rồi dần dần hình thành thói quen.

Nhà họ Tống chuẩn bị sửa phòng mới cho con trai cưới vợ, dỡ bỏ căn nhà tranh lụp xụp trên nền nhà cũ để bắt đầu đào móng mới. Cả nhà đều bận rộn hẳn lên, vợ chồng Tống Nguyệt Minh biết tin cũng về nhà xem thử.

Vệ Vân Khai mua một con gà, 2,5 ký thịt thêm rau. Gia đình chủ nhà xây nhà mới phải chiêu đãi bà con trong thôn, thức ăn không nên quá đạm bạc, nhất định phải có chút thịt, không cần nói lời nào mà con rể đã mang về nhiều đồ như vậy khiến Hoàng Chi Tử vô cùng vui mừng.

Tống Nguyệt Minh đưa cho bà hai mươi tệ: “Có con rể mua thịt, có con gái đưa tiền, mẹ vui không?”

Bình Luận (0)
Comment