“Vui, vui chứ.” Tiền này không thể từ chối nhận, Hoàng Chi Tử cứ nhận lấy luôn, đến khi cháu ngoại chào đời, bà ngoại phải bỏ tiền vào giỏ làm tiền mừng chào đời, lúc đó đem trả lại là được.
Vương Quyên dỗ Nhị Bảo ngủ xong thì vào bếp phụ giúp, nhìn thấy hai mẹ con cười nói vẻ mặt lập tức không được tự nhiên lắm, chị cười với Tống Nguyệt Minh, đi vào rồi cũng nhanh chóng ra ngoài vườn rau hái ớt.
Tống Nguyệt Minh nhìn chị một cái, khó hiểu hỏi: “Mẹ, chị dâu làm sao vậy?”
Hoàng Chi Tử thở dài: “Đó không phải là đang làm loạn sao, vốn là bảo Cương Tử kết hôn xong thì ở căn phòng phía đông của con, nhưng nghĩ lại nó và Quân Tử đều đã đến tuổi rồi. Người ta kết hôn lấy vợ thì phải sửa phòng mới, nhà ta cũng không thể thiếu được, nên cũng sửa phòng cho Cương Tử và Quân Tử. Hồi chị dâu con cưới anh cả, nhà ta vẫn còn mới, nên không có nhắc đến chuyện sửa phòng, giờ sửa sang cho hai đứa nhỏ hơn mà không sửa cho vợ chồng nó, nên chị dâu con có ý kiến.”
Vương Quyên làm con dâu thì không có gì để than phiền, chịu khó, tính tình cũng tốt, Hoàng Chi Tử có thể sống hoà thuận với chị, chưa kể chị còn sinh cho bà ba đứa cháu nội, nhưng trong một lần mà sửa phòng cho cả ba đứa con trai, rồi còn lo cho hai đứa con trai cưới vợ, thật sự là đem bán cả cha mẹ cũng không đủ!
“Hay là thôi không sửa nữa, nói với anh cả con cũng không được, thật rầu muốn chết!”
Tống Nguyệt Minh nhíu mày: “Giờ cũng chưa chắc chị dâu muốn dọn ra ở riêng mà, một mình chị ấy sao chăm con nổi, hay mẹ nói với chị ấy hoặc là anh cả một tiếng, hai ngày nữa bình thường trở lại thì sửa cho họ phòng mới.”
Cái nào cũng quan trọng như nhau, Hoàng Chi Tử còn phải trông cậy vào cả nhà con trai cả dưỡng già sau này, nên chắc chắn sẽ không khắt khe với họ.
Hoàng Chi Tử thở dài: “Mẹ cũng nghĩ vậy, chỉ là thấy nó như thế lại bực mình.”
“Vậy mẹ nói cho chị ấy biết đi, nói rồi nhất định là chị dâu sẽ không bày mặt lạnh nữa.”
Hoàng Chi Tử lầu bầu: “Mẹ chồng sao mà nói với con dâu mấy chuyện này được? Để hôm nào mẹ nói với anh cả của con.”
“……Vâng ạ.”
Tống Nguyệt Minh không nói với Hoàng Chi Tử chuyện bà cụ Nguỵ muốn ở nhà mình, cô sợ mẹ sẽ nhảy dựng lên ngay tại chỗ, hai bên đều là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. Tống Nguyệt Minh nhớ lại, khách quan thì lúc mọi chuyện mới xảy ra, cô đang bực mình, nên rất khó chịu với Vương Bảo Trân, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô và Vương Bảo Trân có thể hoà thuận với nhau hơn. Nhưng cô không muốn làm điều đó, càng không muốn chịu đựng nỗi ấm ức đó, là bởi vì Vương Bảo Trân không đủ quan trọng, tình cảm tự nhiên không đủ, và cũng vì bất đắc dĩ do sức chịu đựng có hạn.
Vương Bảo Trân là một người mềm lòng và mâu thuẫn, bà không xấu, nhưng đôi tai của bà thì yếu mềm, bà dường như có đòi hỏi đặc biệt gì đó đối với việc nhận nuôi Vệ Vân Khai, cho nên yêu cầu dành cho Tống Nguyệt Minh cũng rất kỳ lạ, đôi khi suy nghĩ của bà ấy cũng rất kỳ quái, khiến mọi người không thể đoán trước được, thiết lập mối quan hệ sâu sắc hơn với bà ấy là một việc rất khó khăn.
Chỉ vì dần dần hiểu ra con người của Vương Bảo Trân, Tống Nguyệt Minh cũng dần chọn ra một cách rõ ràng nhất để đối xử với Vương Bảo Trân. Những cái hiếu thuận cần có về vật chất cô đều có, nhưng cô không có được sự an ủi về phương diện tinh thần. Lúc mới gặp nhau, Tống Nguyệt Minh rất thích con người của Vương Bảo Trân, đã từng mong có thể hòa thuận với bà ấy, có thêm một người mẹ cũng là điều tốt. Nhưng hiện thực nói với cô điều này là không thể, cô cảm thấy thất vọng và bất lực, nhưng cô sẽ không bị giữ lại quá lâu trong nỗi thất vọng này.
Tống Nguyệt Minh vẫn là câu nói đó, chỉ mong không thẹn với lòng.
Buổi cơm trưa của nhà họ Tống vô cùng náo nhiệt, ăn xong nghỉ ngơi một lúc, Hoàng Chi Tử lại nấu một nồi chè đậu xanh, múc vào cái thùng lớn định đem sang nhà cũ, nhưng đem tới đem lui rất rắc rối, dứt khoát để thẳng lên xe ba bánh, Tống Nguyệt Minh cũng đi cùng, tiện đường ghé xem thử nhà sửa thế nào rồi.
Đi từ nhà ra con hẻm ở hướng bắc là cổng trường cấp hai, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, trong trường rất yên tĩnh, không có một bóng người, mẹ con họ đi ngang qua cổng trường, nào ngờ lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một người quen thuộc nhưng không nên ở đây.