Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 288 - Chương 288.

Chương 288. - Chương 288. -

Người kia cũng kinh ngạc nhìn Tống Nguyệt Minh, không thèm nghĩ ngợi gì đã hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Một câu văn chuẩn phương ngữ Bắc Kinh, nhưng ở đây là giọng điệu của một người ngoại tỉnh.

Tống Nguyệt Minh nhún vai: “Nhà của tôi ở đây, tôi không ở đây thì ở đâu, cô làm gì ở đây?”

Người đến không ai khác, chính là Tống Phinh Đình, con gái của Tống Thanh Tùng, người giở thói hung hăng trong con hẻm ở Bắc Kinh yêu cầu họ mua lại tứ hợp viện, chủ hộ cũ ở tứ hợp viện của nhà họ Vệ.

Hoàng Chi Tử không quen biết, quay đầu lại hỏi: “Đây là ai vậy?”

“Một người con từng gặp ở Bắc Kinh, không thân lắm. Mẹ, mình đi thôi.”

“Hả, ừ.”

Chiếc xe ba bánh vừa đạp liền tiến về phía trước, Hoàng Chi Tử biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, suy nghĩ một hồi, cô gái này không phải là người nhà của Tống Thanh Tùng mới từ Bắc Kinh trở về vào hai ngày trước sao?

Bản tính buôn chuyện của Hoàng Chi Tử lại rục rịch muốn trỗi dậy: “Nguyệt Minh, con biết tên của cô gái kia không?”

“Tống Phinh Đình?”

“Đúng rồi đúng rồi, chính là cái tên này, con biết không? Cha của Tống Bách Hằng về cúng bái cha mẹ ông ấy, còn đưa cả cô vợ mới và đứa con về theo!”

Tính sơ cũng sắp đến Lễ Vu Lan rằm tháng 7, Tống Thanh Tùng về quê cúng bái tổ tiên cũng không có gì lạ.

Hoàng Chi Tử tiếp tục tung tin: “Con không ở nhà nên không biết đâu, Dương Mẫn sinh ra không phải con trai, Tống Thanh Tùng đến thăm cho tiền, nhưng Hạ Mai Hương không cho vào, Tống Bách Hằng trở về cũng không chịu nhận con. Lúc đó có nhiều người nhìn bên ngoài lắm, cô vợ mới mà Tống Thanh Tùng cưới vẫn ở ngoài cửa cố gắng thuyết phục Hạ Mai Hương mở cửa, nghe nói cô gái vừa rồi nói chuyện với con còn giận lên chửi bậy, lại bị Tống Thanh Tùng đánh, náo nhiệt muốn chết!”

Trong nguyên tác quả thật là có đoạn này, vợ đầu xé nát tiểu tam quả là một điểm tuyệt vời.

Tống Nguyệt Minh muốn cười mà cười không ra, Hoàng Chi Tử phấn khích nói xong thấy con gái không có phản ứng gì liền mất hứng không nói nữa, con gái bà bây giờ sống tốt như thế, nhất định là đã quên hết chuyện trước kia rồi!

Hai người giúp đỡ chỗ nhà cũ một lúc thì trở về. Vệ Vân Khai cũng vừa về tới, trời cũng không còn sớm, hôm nay họ còn phải về nhà, không ngờ vừa vào nhà đã phát hiện có mấy vị khách không mời mà đến.

Vương Quyên đang không biết làm thế nào chiêu đãi khách. Đây là người tai to mặt lớn đến từ thủ đô. Chị vẫn ôm đứa bé thứ hai trong ngực, trông thấy ba người trở lại trong lòng liền thở ra một hơi, nhanh chóng nói: “Mẹ, Nguyệt Minh, mấy người này đến tìm Vân Khai.”

Tống Vệ Dân cũng ở đó, cẩn thận đi cùng chiêu đãi. Tống Thanh Tùng suy cho cùng cũng là một người đi ra khỏi thôn của mình, sau khi trở về anh ta liền bận trước bận sau với những người này.

“Em dâu, Vệ Quốc sao còn chưa trở lại?”

Hoàng Chi Tử cũng không biết chuyện là thế nào, bà xuống xe ba bánh và nói: “Ông ấy đang xem nhà cũ, có chuyện gì vậy, tìm ai?”

Bà biết Tống Thanh Tùng, còn có vợ và con gái của Tống Thanh Tùng, mặc quần áo đẹp thời thượng đi dạo khắp thôn trong vài ngày nay, không khỏi thầm nói trong lòng, làm sao lại nói là tìm ai, không đàng hoàng!

Tống Nguyệt Minh bình tĩnh lại, liếc nhìn Vệ Vân Khai một cái, sau đó ngồi xuống và hỏi Tống Vệ Dân: “Bác, này là làm gì vậy?”

Tống Thanh Tùng lông mày rậm, tướng mạo trung bình, ngồi trên ghế dài lưng thẳng, trông phong thái hiên ngang nhưng thực ra đã già, tóc mai đã bạc, khi trở về thôn, ông ta được những người khác đối xử rất tốt. Ngay cả Tống Vệ Quốc khi nhìn thấy ông ta cũng nói nhẹ nhàng, đột nhiên Tống Nguyệt Minh không xem ra gì, bất giác nhíu mày.

Tống Vệ Dân cười cười:” Nguyệt Minh, bác nghe nói rằng cháu đã gặp bác Thanh Tùng khi cháu và Vân Khai đến thủ đô phải không?”

Bác Thanh Tùng?

Hứa Nham Hoan và Tống Phinh Đình cũng cau mày, cũng thật chịu khó leo lên họ hàng!

Tống Nguyệt Minh nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Cháu chưa từng gặp qua, nhưng gặp qua cô gái này rồi, khi đó nói chuyện rất vô lễ, không ngờ là cùng quê.”

Tống Phinh Đình buột miệng nói:” Ai cùng quê với cô!”

“Ồ, cha cô không phải ông ấy sao? Chẳng nhẽ cô không phải con ruột?”

“Cô—” Đương nhiên cô ấy là con ruột!

Tống Thanh Tùng nhíu mày: “Phinh Đình.”

Bình Luận (0)
Comment