Nói xong, anh ta tức giận xoay người rời đi, Vương Quế Chi trừng mắt nhìn Tống Nguyệt Minh: “Cô cố ý! Tống Nguyệt Minh, cô không vừa mắt tôi!"
Tống Nguyệt Minh nhíu mày: "Tôi không nói cái gì, cậu làm gì thì tự biết rõ! Nếu không phải cậu cố ý tìm tới nơi này chiếm lợi, tôi cũng không có việc gì nên mới nói chuyện với cậu."
Vương Quế Chi vốn muốn giữ thể diện trước mặt Tống Bách Hằng, nghe xong lời cô nói liền che mặt khóc chạy ra ngoài, trước khi đi còn nói: "Tống Nguyệt Minh, cô chỉ biết ức hiếp người!"
"... Cố tình gây sự!"
Tống Nguyệt Minh lấy bức ảnh đã được rửa sạch từ trong ngăn kéo ra: "Đây, hai người xem đi, nếu không có vấn đề gì thì cho tôi xem hóa đơn."
Cô trực tiếp bỏ qua chuyện vừa rồi, không đề cập tới, trên mặt lộ ra ba phần kiêu ngạo, Dương Mẫn không thích nhưng cũng không nói được lời nào, nhìn bức ảnh, thật sự rất tốt, sau đó đưa hóa đơn cho cô.
Tống Nguyệt Minh lấy con dấu ra, gõ dòng chữ “ảnh đã được chụp” trên biên lai, trả lại biên lai cho cô.
"Cô…" Dương Mẫn muốn nói gì đó nhưng lời nói đến bên môi lại không biết nên nói gì, bắt gặp ánh mắt của Tống Nguyệt Minh thì lại dừng lại, lại lắc đầu.
"Không có gì."
Tống Nguyệt Minh ra hiệu tiễn khách, cả quá trình cũng không thèm nhìn Tống Bách Hằng, hai người cũng không tiện ở lại lâu, chỉ có thể đi ra khỏi tiệm chụp ảnh.
Lúc này, Tống Bách Hằng hỏi: "Vừa rồi em muốn nói gì với cô ấy?"
Dương Mẫn lắc đầu cười với chồng: "Không có gì đâu, em chỉ thấy cô ấy hơi kỳ lạ thôi."
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cũng không có gì, nếu như Tống Nguyệt Minh không thích Tống Bác Hằng, vậy cô ta cũng có tư cách kiêu ngạo.
Sau khi chụp ảnh xong, Tống Bách Hằng phải chuẩn bị quay trở lại quân đội, hai người ở thành phố không nhiều thời gian, khi đi bộ đến bến xe buýt thì tình cờ gặp Vương Quế Chi, họ là hàng xóm của nhau. Cùng nhau trở về thì không sao, nhưng khi vừa lên xe buýt, trong xe chỉ còn hai ghế, Tống Bách Hằng nhường ghế cho Vương Quế Chi, còn đứng ở lối đi.
Vương Quế Chi và Dương Mẫn đang nói chuyện, cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Vương Quế Chi mang theo nụ cười từ trên xe buýt đi xuống, nhưng vừa nghĩ đến việc về đến nhà phải đối mặt với khuôn mặt vạn năm không đổi của Tống Thụ Lễ cô ta liền nơm nớp lo sợ. Lúc vừa mới kết hôn, bọn họ sống chung với với cha mẹ chồng, tiền đều nằm trong tay mẹ chồng, huống hồ mẹ chồng cũng không có Hạ Mai Hương khai sáng hòa khí, khi về nhà cô ta nên dỗ dành Tống Thụ Lễ như thế nào?
“Tiểu Mẫn, mình sợ, cậu nói xem nếu giờ mình về nhà Tống Thụ Lễ có đánh mình không?” Vương Quế Chi kéo Dương Mẫn đi lên trên hai bước nói, cô ta không dám để Tống Bách Hằng nghe thấy rồi khiến hắn mơ hồ đoán được sự nhu nhược, khổ sở của cô ta.
Dương Mẫn nhíu mày: “Hai người vừa mới kết hôn, dỗ dành cậu ấy một chút là ổn thôi. Tính tình Thụ Lễ rất tốt, hẳn là sẽ không đánh người.”
Vương Quế Chi ngây ra một chút, đáy lòng nổi lên một trận tức giận. Dương Mẫn làm sao biết được tính tình Tống Thụ Lễ tốt? Cô ta thực sự là người đàn ông nào nào cũng chú ý! Nhưng khi nói ra lời Vương Quế Chi còn phải duy trì tính cách như trước kia:
“Thật vậy chăng?”
“Đương nhiên là thật, nếu cậu ấy đánh cậu, cậu...... cậu liền gọi người tới.”
Dương Mẫn đối với chuyện này cũng bó tay hết cách. Lúc ở nhà mẹ đẻ, cha ruột Dương Đại Dũng cũng sẽ đánh mẹ kế, mẹ kế đều phải chịu đựng. Nếu Vương Quế Chi bị đánh, cô ta đi qua khuyên nhủ có lẽ sẽ có ích.
Quan hệ của bọn cô khá tốt, cô ta rất đồng tình với cảnh ngộ của Vương Quế Chi.
Vương Quế Chi gật đầu, trong lòng lại cười lạnh. Nếu vợ chồng cô ta đánh nhau ầm ĩ, mẹ chồng nhất định sẽ tìm cô ta tính sổ. Đạo lý việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài cô ta vẫn hiểu. Nhưng Dương Mẫn lại cố ý bảo cô ta truyền đi, nhất định là muốn hóng chuyện cười. Sao cô ta có thể để Tống Bách Hằng nhìn thấy một mặt chật vật của cô ta được chứ.
"Tiểu Mẫn, lúc nãy Tống Nguyệt Minh cố ý châm ngòi li gián quan hệ giữa chúng ta, về sau cậu nhất định không nên tiếp xúc nhiều với cô ta, cô ta khẳng định không muốn nhìn thấy cậu sống tốt, âm thầm sinh ác ý với cậu."
“Cái này...... Mình biết rồi. Hiện tại chúng ta đều đã kết hôn, hẳn là sẽ không, cậu mau về nhà đi.”