Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 299 - Chương 299.

Chương 299. - Chương 299. -

Vệ Vân Khai đương nhiên đồng ý, anh có hứng thú nồng đậm với việc chụp anh, càng cảm thấy hai người bọn họ phụ xướng phu tùy cũng rất tuyệt.

Đến cuối tháng anh mang về bốn con gà mái già, bỏ vào trong túi xách về, nhưng đến lúc nhổ lông gà thì bác gái Hồ đến nhà vay một muỗng muối.

“Bác đang nấu ăn lại phát hiện hết muối, cháu cho bác vay một muỗng, lát nữa bác trả lại.”

Tống Nguyệt Minh cười cười cầm lấy cái muỗng của bác gái Hồ, múc lấy một muỗng từ trong hũ đựng muối nhà mình đưa cho bác ấy: “Ngần này đủ không ạ? Chỉ là chút muối thôi mà, chúng ta là hàng xóm cách vách, bác không cần khách khí vậy đâu!”

Bác gái Hồ đối nhân xử thế rất tốt, bình thường mượn cái gì đều là có mượn có trả, lần này đương nhiên còn nói phải trả, nhưng thấy Vệ Vân Khai đang thịt gà mái già, thuận miệng hỏi một câu: “Các cháu mua gà như vầy để làm gì? Để bồi bổ cho cháu sao?”

Mang thai gần ba tháng, Tống Nguyệt Minh cũng không giấu diếm với hàng xóm, nên cẩn thận cô vẫn sẽ cẩn thận.

“Đâu có ạ, không phải là Tết đến phải đi thăm người thân sao ạ? Gà quay không dễ mua, mua cũng không ngon, cháu định tự mình làm để còn biếu mẹ cháu với mẹ chồng nữa.”

Bác gái Hồ vui vẻ: “Cháu biết làm gà quay à?”

“Biết một chút ạ.”

“Vậy Nguyệt Minh này, cháu xem hai đứa con dâu nhà bác về nhà mẹ đẻ đều phải biếu gà quay. Bác cũng mua không được nhưng mà nhà bác có nuôi gà, bác thịt hai con, có gì cháu giúp bác làm được không? Bác không bạc đãi cháu đâu, bác gửi cháu tiền nấu nướng được không?"

Tống Nguyệt Minh thoáng suy tư một chút: “Cũng được, bác gái, nếu bác tin tưởng cháu thì đưa tới đây đi. Nội trong chiều nay thịt hết gà để cháu làm luôn một thể.”

“Được được, bây giờ bác lập tức trở về kêu bác trai cháu bắt gà. Ôi trời, bác còn đang xào đồ ăn ở trong bếp, bác về trước nha!”

Bác gái Hồ vô cùng lo lắng rời đi, Vệ Vân Khai ngẩng đầu nhìn qua: “Em không sợ mệt sao?”

“Con người bác gái Hồ cũng tốt, dù sao cũng chỉ là thuận tay, nói không chừng còn có kết quả tốt đó.” Người bán gà quay trong thị trấn này làm không ngon, sớm muộn phải có người làm ngon hơn thay thế hắn.

Trong mắt cô là mười phần hứng thú, Vệ Vân Khai không thể làm gì khác chỉ có thể nghe theo cô.

Đến buổi chiều, bác gái Hồ liền đem ba con gà mái đã nhổ lông sạch sẽ đưa tới, cười có chút ngượng ngùng : “Con trai út của bác năm nay cũng phải đến nhà mẹ vợ thăm thông gia nên nhiều thêm một con. Như vậy đi, bác giúp cháu thổi lửa, mười đồng này cháu nhận lấy.”

Tiền mặc sức lấy, đây là một loại thái độ, cũng đoán được chính xác đối phương sẽ không lấy nhiều, nên chỉ chiếu theo quy củ mà làm.

Tống Nguyệt Minh đương nhiên sẽ không nhận nhiều tiền như vậy, đẩy tiền trở lại: “Chỉ là thuận tay thôi, bác gái, bác trả tiền làm gì.”

Sau một hồi nói qua nói lại, Tống Nguyệt Minh nhận lấy một nửa, năm đồng tiền. Cô cũng không giấu diếm bác gái Hồ, quét kẹo mạch nha lên bảy con gà, chờ hong khô, lại hẹn bác gái Hồ ngày mai tới hỗ trợ cô.

Bác gái Hồ sau khi về nhà có chút tham lam tiếc tiền. Bác ấy vốn chuẩn bị cho người ta năm đồng tiền, nhưng lời nói hào phóng thì vẫn phải nói. Cuối cùng người ta thật sự nhận năm đồng tiền, bác ấy lại cảm thấy…

Bác trai Hồ không kiên nhẫn nghe vợ mình lải nhải, nói thẳng: “Được rồi, bà cũng biết làm như vậy tiết kiệm được ối việc mà, đến gà này cũng là nhà chúng ta tự nuôi.”

Đúng vậy, cũng không biết người ta làm như thế nào.

Đợi đến ngày hôm sau khi bác ấy tới, Tống Nguyệt Minh đã chuẩn bị xong, đem gà cho vào nồi dầu rán. Vừa thấy dùng nhiều dầu như vậy, trong lòng bác gái Hồ dễ chịu hơn rất nhiều, cười ha hả hỗ trợ thổi lửa.

“Bác gái, sao bác không mang cháu trai nhà bác tới chơi?”

Bác gái Hồ chẳng hề để ý nói: “Mang thằng bé tới làm gì, chỉ tổ quấy rối thôi, để thằng bé ở nhà cho ông nó chăm.”

Trẻ con không hiểu chuyện, ngửi thấy mùi thơm liền thèm. Tống Nguyệt Minh đang tính xem người trong nhà dạy dỗ như thế nào, cô thích cùng người như vậy lui tới, tối thiểu còn quy quy củ củ, khiến lòng người khác dễ chịu.

Bình Luận (0)
Comment