Hai người suy cho cùng cũng ngại, mẹ Tô nhịn xuống nước miếng đang tiết ra, cố gắng tỏ ra đứng đắn nói: “Bác với Miêu Miêu là muốn đến hỏi một chút cháu có thể chụp ảnh cho bọn bác một chút hay không? Đi tới nhà bác chụp, chỉ lần này thôi, bác cam đoan không nói cho họ hàng biết. Không giấu diếm gì cháu, mẹ chồng của bác già rồi đi đứng không tiện, bà không muốn đi ra ngoài. Nhà chúng ta đây chẳng phải là muốn chụp một bộ ảnh gia đình sao, tới tới lui lui ít nhất cũng phải chụp hai ba mươi tấm. Nguyệt Minh, cháu có thể giúp bác chuyện này không?”
Nếu như trong nhà cũng có máy ảnh thì có thể tự mình chụp, nhưng bởi đã từng chứng kiến kỹ thuật của người ta, mẹ Tô mới không thèm ép dạ cầu toàn. Hiếm lắm mới được chụp ảnh một lần, nhất định phải chụp thật đẹp!
Tống Nguyệt Minh cân nhắc trong chốc lát liền đồng ý. Hai người họ tính tình không tệ, lại làm việc ở chính quyền huyện, cô không dám đắc tội với người ta, dù sao họ chỉ cần vươn tay là có thể đụng tới trạm máy nông nghiệp, cũng không thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà làm liên lụy Vệ Vân Khai được.
“Được rồi, chỉ lần này thôi, dù sao quãng thời gian tới cháu thực sự không tiện.”
“Quá tốt rồi, thật lòng cảm ơn cháu, Nguyệt Minh!”
Tống Nguyệt Minh cười cười: “Bác đừng khách khí như vậy, cháu còn phải cảm ơn bác đã tạo công việc cho cháu đấy.”
Hai người lập tức thương lượng thời gian chụp ảnh, sắp tới Tết, mỗi nhà đều phải đi thăm thông gia thân thích, không thể chụp trùng với ngày đó được. Mẹ Tô đặc biệt dễ nói chuyện, Tống Nguyệt Minh cảm thấy bà ấy ôn hòa đến kì lạ, rõ ràng lần trước chụp ảnh còn có chút lạnh lùng.
Tô Diệu Vũ ở một bên vụng trộm làm mặt quỷ, mẹ Tô rất thích ăn uống, gặp phải người có cùng chí hướng thì rất dễ nói chuyện. Lúc cô ấy mới quen Tống Nguyệt Minh, mẹ cô ấy còn đặc biệt khuyên cô ấy không được phép cùng người khác qua lại quá nhiều, vậy mà hiện tại lại gọi nhau thân thiết như vậy!
“Còn có một chuyện, Nguyệt Minh, bác thực sự cũng rất ngại mở miệng, gà quay cháu làm này liệu có bán hay không? Cả nhà bọn bác đều thích ăn món này, nhưng thị trấn này của chúng ta... cháu cũng biết đó, không mua nổi món gà quay nào ngon cả. Bác ngửi cũng thấy gà quay cháu làm khác với người khác, ngay cả lòng gà ăn cũng đặc biệt ngon!”
Tống Nguyệt Minh thật sự khó xử, cô chuẩn bị bốn con, hai con để biếu thông gia thân thích, một con để nhà ăn, một con để lại cho Vệ Vân Khai đem đi tặng người ta, căn bản không chuẩn bị nhiều hơn. Nhưng người ta cũng đã nói đến mức này rồi, không cho lại không được tốt cho lắm.
“Cháu cũng không chuẩn bị nhiều, bọn cháu tính để lại một con để nhà ăn, hai là cháu chia cho bác nửa con, để mọi người nếm thử hương vị, nếu sau này rảnh rỗi cháu sẽ làm tiếp.”
Tống Nguyệt Minh trở lại phòng bếp chọn một con không to không nhỏ chặt từ chính giữa. Mẹ Tô theo cô vào nhìn thoáng qua, phòng bếp nhà cô còn sạch sẽ hơn nhà bà ấy, vả lại mùi thơm kia càng thêm nồng đậm.
Nửa con gà quay còn nóng phỏng tay được đặt vào trong tô sứ, mẹ Tô đưa tay nhận lấy, cao hứng cực kỳ: “Thực sự cảm ơn cháu, bác đúng là vì ăn mà đến thể diện cũng quăng đi rồi. Gà này bao nhiêu tiền? Bác gửi cháu!”
“Không cần đâu, coi như cháu tặng cho mọi người nếm thử đi.”
“Vậy không được! Nhất định phải trả tiền, nhà cháu cũng không phải là không cần tiền!”
Mẹ Tô từ trong túi móc ra mười đồng tiền: “Cháu đừng từ chối bác nữa, muốn ăn đồ ăn của các cháu bác đã đủ ngượng ngùng rồi, không trả tiền thì thực sự là mặt dày!”
Bà ấy để tiền lại rồi lôi kéo Tô Diệu Vũ rời đi, Tống Nguyệt Minh ở đằng sau không dám chạy theo. Huống chi hai người bọn họ đi rất nhanh, căn bản không cho cô cơ hội đuổi theo, phảng phất như sợ cô muốn lấy lại gà quay của bọn họ!
“Thật là......”
Tống Nguyệt Minh lắc đầu về nhà, tự làm cho mình một ít rau trộn dưa chuột ăn tạm chờ đến bữa trưa.
Khi Vệ Vân Khai trở về, thấy cô đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế gặm chân gà liền dứt khoát ngồi xuống ăn chân gà với cô. Nhưng chân gà để lại không nhiều lắm, hai người rất nhanh đã ăn hết, đều có chút cảm giác chưa đã thèm.
“Chút nữa anh đi xem xem có nơi nào bán chân gà không.”