Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 303 - Chương 303.

Chương 303. - Chương 303. -

Ngụy Ái Quốc có chút thất vọng, đảo mắt lại hỏi: “Vậy chú mang theo bao nhiêu? Đưa trước cho anh cũng được.”

“Khoảng hai ba đồng.”

“Chỉ có vậy thôi sao? Cũng được, chú cứ đưa trước cho anh.”

Vệ Vân Khai nhíu mày, cởi cúc áo nhỏ trên túi quần lấy ra một xấp xu, một hào, hai hào còn có một xu, hai xu, đều là tiền lẻ người mua trả. Tống Nguyệt Minh không thích lấy tiền lẻ, người mua trả tiền lẻ cô cũng sẽ thuận tay nhét cho anh.

“Anh cả, anh chữa bệnh cho cha vợ cũng phải lo cho nhà anh, Tiểu Tuyết nên đi học rồi, phía dưới còn có hai đứa nhỏ.”

Ngụy Ái Quốc làm bộ làm tịch gật đầu: “Biết rồi, Tiểu Tuyết mới năm tuổi, con gái nhỏ thì biết cái gì, chờ tới bảy tám tuổi rồi hẵng bàn tới chuyện đi học.”

Anh ta nói xong liền đưa tay vào trong túi lấy ra thuốc lá, là thuốc lá Tản Hoa, rất rẻ, chỉ hai hào một bao, chỉ là được lấy ra cùng bao thuốc lá còn có một lá bài, bên rìa đã sờn cũ rồi. Nhìn kỹ lại trong cái túi mà Ngụy Ái Quốc lấy bao thuốc lá ra còn có rất nhiều những quân bài, thoạt nhìn giống như là một bộ tú lơ khơ.

“Anh cả, trong túi anh có một bộ tú lơ khơ?”

Ngụy Ái Quốc theo bản năng sờ túi, phản bác: "Không phải, đâu có!”

"Lá bài trên mặt đất là gì?"

“Chính là...... chơi vui thôi, không chơi tiền, thực sự không chơi tiền.”

Giấu đầu hở đuôi, Vệ Vân Khai thu lại tiền, lạnh giọng hỏi: “Do anh chơi bài ăn tiền thua hay là thực sự lấy tiền chữa bệnh cho cha vợ? Vét sạch của cải vậy mà chỉ thiếu hai ba đồng tiền này?”

Dù là tiền của ai cũng đều không phải do gió lớn thổi tới, vợ anh đang mang thai còn phải kiếm tiền, không có lí nào cô ở trong phòng tối sắp xếp số tiền đếm được cả nửa ngày, lại bị đem cho Ngụy Ái Quốc phung phí, hơn nữa đem cho mượn còn không thấy trả!

"Không có, anh thua tiền lúc nào? Em ba, chú đừng có nói lung tung...”

Ngụy Ái Quốc càng nói càng chột dạ, lúc Vệ Vân Khai nghiêm mặt nhìn còn đáng sợ hơn cả Ngụy Căn Sinh, anh ta quay đầu muốn rời đi.

Nhưng mà hôm nay đúng là ngày xui của Ngụy Ái Quốc. Ngụy Căn Sinh ăn xong bữa trưa liền ra ngoài đi dạo, chuẩn bị tìm thợ mộc làm ghế dựa cho mẹ, cũng tiện ra ngoài phơi nắng. Ai biết lúc trở về liền thấy hai người bọn họ đứng ở ngoài cửa nói chuyện, ông từ từ bước tới, chợt nghe thấy Ngụy Ái Quốc cãi lại chơi bài không thua tiền, lại nhìn thấy trên mặt đất lá bài tú lơ khơ, còn cái gì không rõ nữa?

"Ái Quốc, con làm cái gì vậy?"

Đối mặt với cha ruột, Ngụy Ái Quốc chột dạ đến mức không dám giương mắt nhìn ông, lắp bắp cười một cái: “Không có gì, cha, cha đi làm gì đó?"

Nhưng Ngụy Căn sinh mắt không hoa tai không điếc, nhìn thấy bài lơ khơ trên mặt đất liền đoán ra, con trai lớn lúc mới kết hôn đã có thói quen đánh tú lơ khơ, khiến cho con dâu lớn Tề Thụ Vân mỗi ngày đều đến cáo trạng, ông đánh cho một trận no đòn Ngụy Ái Quốc mới thề không bao giờ chơi nữa, nào biết hôm nay lại chơi lại!

"Ngụy Ái Quốc, cái đồ nhớ ăn không nhớ đòn này, con còn dám chơi bài tú lơ khơ?"

“Không phải, cha, con không chơi, không chơi thật mà!”

Ngụy Căn Sinh bắt lấy Ngụy Ái Quốc đang muốn chạy đi, sờ tay vào trong túi anh ta, trong túi trái là tiền xâu, trong túi phải là một bộ bài tú lơ khơ, nhất thời giơ tay lên muốn tát anh ta!

"Trước kia anh nói với tôi như thế nào! Tôi phải đánh chết anh"

"Cha --" Vệ Vân Khai tới can ngăn, ở bên ngoài đánh người không tốt, có chút động tĩnh liền khiến người ta chê cười.

Ngụy Căn Sinh khẽ cắn môi, xách cổ áo Ngụy Ái Quốc đi về nhà, mấy người ngồi nói chuyện phiếm trong phòng đều kinh hãi, Vương Bảo Trân vội vàng đi tới muốn ngăn cản: “Đây là định làm gì? Con đã lớn bằng này rồi, chớ nói đánh là đánh!”

“Lớn đến bằng này, đều do bà nuông chiều mà ra! Lớn bằng đầu rồi còn đi đánh bài tú lơ khơ? Còn thua tiền! Nó còn muốn làm gì nữa?”

Vương Bảo Trân sửng sốt, sau đó nói: "Chỉ là chơi một xu hai xu, chơi tiền trong thôn có thể chơi nhiều đến đâu cơ chứ?”

“Ài, bà thật là!”

Ngụy Căn Sinh thở dài, trực tiếp buông Ngụy Ái Quốc ra, chỉ hận rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc anh ta một cái. Trước kia ông đã từng gặp qua vài người gia tài bạc triệu thua thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, bán vợ, bán con gái. Ông rất sợ bài bạc, nhưng thời kì nông nhàn trong thôn vẫn có người đánh bài tú lơ khơ, ông đâu thể nào mỗi ngày đều nhìn chằm chằm đứa con trai đã lớn đùng lớn đoàng mãi được?

"Cứ chiều đi, cứ chiều nó đi, đợi đến lúc nó thua, mất hết hết rồi bà sẽ biết thế nào là hối hận. Vân Khai, nó muốn mượn con bao nhiêu tiền?"

Bình Luận (0)
Comment