Ngụy Ái Quốc nhìn anh khẩn cầu, nếu để Ngụy Căn Sinh biết anh ta mượn hai mươi đồng nhất định ông sẽ đem anh ta lột sống, anh ta cũng không muốn bị đánh!
Vệ Vân Khai giơ tay lên: "Chỉ có mấy đồng như vầy, con vẫn chưa cho mượn.”
“Về sau con đừng cho nó mượn tiền, một chút cũng không biết đường tiến bộ! Thật sự là tức chết ba!”
“Con đã biết.”
Có Vương Bảo Trân ngăn cản, Ngụy Căn Sinh cũng không thể đánh nữa, chỉ ngồi ở trên ghế mặt ủ mày chau, Tống Nguyệt Minh nhìn không thoải mái, lại không thể ngay lập tức rời đi, chỉ có thể trầm mặc.
Một lát sau Tề Thụ Vân ôm con gái nhỏ tới, vừa thấy Tống Nguyệt Minh liền cười ha hả: “Em dâu, em xem Tiểu Mộng nhà chị lớn lên thế nào, em tới ôm cháu nó một cái?”
Nói xong liền đưa đứa nhỏ vào tay Tống Nguyệt Minh, tốt nhất là bị dính khí tức của con gái để rồi sinh con gái. Xem cô đắc ý như thế nào!
Tống Nguyệt Minh ngó đầu nhìn qua, thấy thân thể mềm mại của đứa nhỏ, khó xử hỏi: “Như vầy muốn ôm như thế nào? Em không dám ôm.”
“Qua đây, ôm như vầy này, đỡ lấy đầu, lại đỡ lấy chân là được.” Tề Thụ Vân dạy đặc biệt nhiệt tình.
Tống Nguyệt Minh vừa mới đỡ lấy đầu đứa nhỏ, đứa nhỏ đột nhiên khóc rống lên, hai cái chân nhỏ rất có lực, Tống Nguyệt Minh cứng đờ tay không dám động, Ngụy Xuân Linh lại gần giúp cô, sở mông cháu gái nhỏ thấy một mảnh ướt đẫm, mở tã lót ra nhìn, ngay lập tức oán trách: “Chị dâu cả, Tiểu Mộng đi tiểu chị cũng không biết sao? May là chị dâu ba còn chưa bế lên đùi, nếu không thì quần áo đều bị ướt hết.”
Ngụy Xuân Linh thuần thục ôm Tiểu Mộng đi, trên dây phơi quần áo có tã đã giặt qua, thuận tay lấy một cái thay tã.
Tề Thụ Vân cười mỉa: “Chị chẳng qua chỉ là không chú ý thôi, không phải cố ý. quần áo của em dâu đắt như vậy, chị cũng không dám làm hỏng quần áo của em ấy!”
Tống Nguyệt Minh cười nhìn chị ta: “Chị dâu cả nói cái gì vậy, quần áo của em sao quý bằng đứa nhỏ được. Kể cả cháu nó có tiểu lên đó em cũng không có ý kiến, chỉ cần không phải do chị cố ý là được.”
Lúc ở Tống gia, Hoàng Sơn Chi dặn đi dặn lại, không cho cô ôm con của người ta, nhưng vừa rồi nếu không ôm thì giống như là rất ghét bỏ vậy, vừa vặn là ngồi gần Ngụy Xuân Linh, nên cũng không cố kỵ nhiều như vậy.
“Sao có thể như vậy chứ.” Tề Thụ Vân cười xong xoay người nhìn ra chỗ khác, vừa vặn nhìn thấy bài tú lơ khơ trước mặt Ngụy Ái Quốc.
“Ngụy Ái Quốc, anh lại đánh bài à?”
Ánh mắt Ngụy Ái Quốc né tránh: “Không có, nào có đâu.”
Tề Thụ Vân hỏi Ngụy Căn Sinh và Vương Bảo Trân, Vương Bảo Trân cố ý giấu diếm, nhưng Ngụy Căn Sinh nói thẳng, để vợ anh ta mỗi ngày nhìn chằm chằm cũng tốt, ông gật gật đầu, lời nói cũng không khách khí: “Ngày nào Ái Quốc cũng đánh bài mà cô cũng không biết? Quản nó cho tốt, để nó đánh đến không còn gì cũng muộn rồi!”
"Anh, anh, anh, Ngụy Ái Quốc, anh không biết xấu hổ, không phải anh nói với tôi trời tối mà anh vẫn chưa về nhà là do đi chơi cờ vua sao? Anh lại lừa tôi!" Tề Thụ Vân không chút kiêng kị, trách móc xong lại đến một tràng lời lẽ bẩn thịu mắng cha chết mẹ chết.
Ngụy Căn Sinh trên mặt u ám: “Cút đi, về nhà mà mắng nhau! Ông đây còn sống sờ sờ đây, cô mắng ai đấy hả?"
Tề Thụ Vân hừ một tiếng, đi lên muốn nhéo lỗ tai Ngụy Ái Quốc, Ngụy Ái Quốc đương nhiên không chịu bị mất mặt như vậy, quay người đánh Tề Thụ Vân một cái, Tề Thụ Vân lại đánh trả, hai người một lời không hợp liền đánh nhau. Những người xung quanh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, Ngụy Căn Sinh và Vệ Vân kéo Ngụy Ái Quốc ra, Vương Bảo Trân đi kéo Tề Thụ Vân, náo loạn đến nhà hàng xóm nghe thấy động tĩnh đến xem náo nhiệt.
"Đều cút về nhà cho tôi, về nhà rồi muốn đánh thế nào liền đánh thế đó, đừng có mà ở nơi này náo loạn!"
Ngụy Căn Sinh ra lệnh một tiếng, Ngụy Ái Quốc xoay người rời đi, Tề Thụ Vân cũng mắng chửi đĩnh đạc đuổi theo, không hề nhớ tới con gái nhỏ.
Vương Bảo Trân ngồi một chỗ rơi lệ, lôi kéo lấy tay Tống Nguyệt Minh lải nhải: "Nguyệt Minh, số mẹ khổ quá! Nếu mẹ không sống được lâu, con và Vân Khai phải giúp đỡ chiếu cố Xuân Hoa cùng Xuân Linh đó!"
“Mẹ, đang yên đang lành mà mẹ nói nhảm gì thế.”
Ngụy Xuân Linh cũng tới khuyên, nhưng nghĩ đến nỗi khổ của bà cũng không nhịn được khóc lên: “Mẹ, đừng nói như vậy, mẹ phải khỏe mạnh chứ.”