Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 306 - Chương 306.

Chương 306. - Chương 306. -

Tô Gia Vũ lấy hết can đảm tiến lại gần hỏi mấy vấn đề, Tống Nguyệt Minh đều nghiêm túc trả lời, không nhìn ra một chút không kiên nhẫn nào, chờ chụp hình xong cũng gần đến giờ cơm chiều, một bàn đồ ăn được dọn lên, Tống Nguyệt Minh vừa lúc tạm biệt rời đi, mẹ Tô muốn giữ lại cũng không được.

"Em gái Nguyệt Minh, hôm nay thật sự là làm phiền cháu.”

Tống Nguyệt Minh cười cười: "Không có gì, bác không cần khách khí như vậy.”

Tô Diệu Vũ ở một bên nói một câu: "Mẹ, mẹ gọi em gái, con gọi là chị Nguyệt Minh, đây có phải là loạn vai vế hay sao?”

"Đúng vậy, sau này Nguyệt Minh vẫn nên gọi bác là dì đi! Bác là Lư Thiện, về sau cháu gọi bác là dì Lư là được, chính là, ôi..." Mẹ Tô và Lư Thiện còn chưa nói xong đã thở dài.

Người hiểu Tô Diệu Vũ cười trộm: "Chính là thoáng cái đã già đi rất nhiều, đúng không mẹ?”

Lư Thiện trừng mắt nhìn cô ấy một cái, bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Thật ra dì Lư còn rất trẻ, cháu và Miêu Miêu nhìn như hai chị em." Tống Nguyệt Minh không phải cố ý tâng bốc, Lư Thiện là người phụ nữ trung niên trẻ tuổi nhất mà cô từng gặp ở đây.

Lư Thiện nghe xong quả nhiên vui hơn rất nhiều, ba người lại nói một chút Tống Nguyệt Minh mới đi bộ về nhà.

Tô Gia Vũ trốn ở nhà nhìn Tống Nguyệt Minh rời đi, chờ Tô Diệu Vũ trở về anh ta kéo cô ấy vào góc hỏi: "Cô ấy cứ đi về như vậy sao?”

"Đúng vậy, hai nhà chúng ta rất gần nhau.”

"Hả, thật sao?”

"Tất nhiên rồi.”

Tô Diệu Vũ nói xong liền chạy đến bàn ăn, hôm nay nhiều đồ ăn ngon như vậy nên không thể bỏ qua!

Bàn cơm đoàn viên của nhà họ Tô đương nhiên không thể bạc đãi họ hàng thân thích, gà vịt thịt cá tất cả đều có đủ, ở giữa bàn bày ra một con gà nướng do con gái ông Tô mua về hiếu kính cha mình, Tô Diệu Vũ gắp một miếng nếm thử, thịt gà vừa già lại vừa dai, ăn không ngon chút nào, cô ấy đột nhiên nhớ tới nửa con gà nướng nóng hổi ngày đó ăn ở tiệm chụp ảnh, vừa thơm lại không ngấy, phải nói là ngon miễn bàn!

Lư Thiện cũng có khẩu vị kén chọn như con gái mình, cũng cảm thấy thịt gà ăn không ngon, nhưng đây lại là món do em chồng tự mình mua về nên bà ta không thể trực tiếp chê ngoài mặt được mà chỉ đành giữ im lặng.

Ngay cả khi ông Tô nếm thử một miếng cũng thả phần còn lại vào trong chén mình không động đũa nữa, con gái lớn nhà họ Tô tò mò hỏi: "Cha, gà nướng ăn không ngon sao?”

Ông Tô ừ một tiếng: "Cũng được, nhưng hôm trước cha ăn được một con gà nướng ngon hơn thế này,so với gà con mua về thì thật sự có vẻ không ngon.”

Ông nói sự thật, con gái lớn cũng không giận, cười hỏi: "Là gà nướng nhà ai vậy cha? Để con đi mua thêm hai con về, cha chồng con cũng thích ăn món này.”

Lư Thiện đành phải cười giải thích: "Không phải mua, mà là cô gái tên Nguyệt Minh vừa rồi chụp ảnh, là cô ấy tự tay nướng gà ăn, chị mặt dày sang xin người ta nửa con đấy.”

"Chị dâu, chị có thể hỏi người ta cách làm hay không, hỏi xem người ta dùng nguyên liệu gì, chúng ta trực tiếp làm ăn không phải là được rồi sao? Đỡ làm phiền gây rắc rối cho người khác!”

Vừa dứt lời, ông Tô liền lạnh lùng nhíu mày nói: "Gà nướng người ta làm và mua không giống nhau, nhất định là có bí quyết riêng, con nói một câu thì người ta sẽ nói công thức nướng gà cho con sao?”

Con gái lớn cười, lại hỏi: "Vậy chị dâu, hay là chị nhờ người ta làm thêm một chút nữa đi, đến lúc đó em đưa người ta tiền công, như vậy có được không?”

Em dâu ân cần hỏi, Lư Thiện còn chưa kịp trả lời, chồng bà ta cũng nhớ miếng gà đã ăn kia, đẩy cánh tay bà ta, tùy ý nói: "Vậy em nhờ người ta làm cho em ấy một chút đi, vừa lúc người trong nhà chúng ta đều cảm thấy gà ăn rất ngon, không phải Miêu Miêu có quan hệ rất tốt với nhà người ta à, vừa hay sắp ăn tết, chúng ta tặng cho người ta chút quà là được.”

Lư Thiện chỉ đành cười khổ đồng ý, cả nhà đều là người sành ăn thì bà ta còn cách nào khác sao? Cũng không biết người ta có nguyện ý hay không, vừa nhìn là biết cô gái kia không giống người vì tiền mà làm chút chuyện vụn vặt này.

Tô Gia Vũ ở một bên vểnh tai lắng nghe một câu cũng không dám hỏi, sợ bị người phát hiện chút tâm tư nho nhỏ của anh ta.

Bình Luận (0)
Comment