Sau khi ăn cơm trưa xong, sắp xếp ổn thỏa cho mọi người trong nhà, Lư Thiện dẫn theo Tô Diệu Vũ đến tiệm chụp ảnh, Tống Nguyệt Minh đang nghỉ ngơi ở trong nhà, buổi sáng chụp nhiều ảnh như vậy bây giờ cô hơi mệt, sau khi ngủ trưa một giấc cô liền nằm lì trên sô pha không muốn nhúc nhích, Vệ Vân khai hành động rất nhanh, ngày hôm qua đã mang về một chiếc sô pha dài, tuy tay nghề còn kém nhưng ghế ngồi không cứng cũng không quá mềm, vừa vặn thích hợp với cô.
Hai mẹ con nhà họ Tô đang ở ngoài cửa, tiếng đầu tiên cô nghe được không phải là tiếng gõ cửa mà là tiếng chó sủa inh ỏi, Vượng Tài vừa nghe thấy bên ngoài có người lạ đến là liên tục sủa gâu gâu không ngừng.
Tống Nguyệt Minh đứng dậy đón khách vào, có hơi bất ngờ, buổi sáng không phải mới gặp sao mà buổi chiều lại tới nữa?
"Nguyệt Minh, dù thật sự ngại quá, dì tới đây có một thỉnh cầu muốn nhờ cháu, dì thật sự không tiện mở miệng, dì biết cháu đang mang thai đứa nhỏ rất vất vả, nhưng cháu xem, cha chồng và em chồng dì đều muốn nếm thử món gà nướng mà cháu làm, cháu có thể làm giúp dì một chút được không, dì gửi cháu chút tiền cháu coi như tiền công có được không?”
Vốn Tống Nguyệt Minh muốn danh tiếng của món gà nướng truyền ra ngoài, nhưng cụ thể làm như thế nào thì cô vẫn chưa có kế hoạch chi tiết, Lư Thiện vì muốn cô làm giúp mà tìm tới cửa, khiến cô giật mình, danh tiếng của món gà nướng này truyền ra có phải hơi nhanh rồi không?
"Dì Lư, cháu thật không phải cố ý làm giá, cháu nướng gà vốn chỉ để trong nhà ăn mà thôi, không muốn dùng cái này để kiếm tiền, cháu có thể giúp dì làm một ít, nhưng nếu sau này thường xuyên làm thì cháu không làm được." Tống Nguyệt Minh thích nấu ăn, nhưng cô không thích kiếm tiền trong hoàn cảnh khói lửa, cô thích tự mình nấu ăn nấu cho người thích và người nhà của mình ăn.
Lư Thiện thở phào nhẹ nhõm: "Đó là đương nhiên, nếu không phải cả nhà dì đều muốn ăn thì dì nhất định sẽ không đến làm phiền cháu. Chỉ là sau này nếu cháu có nướng gà thì cho dì đứng bên cạnh học một hai lần là được, dì tuyệt đối sẽ không làm phiền cháu nữa.”
Tống Nguyệt Minh cũng cười: "Một thời gian nữa cháu cũng không xuống bếp được.”
Chờ bụng to hơn cơ thể nặng hơn, Tống Nguyệt Minh cũng không kiên nhẫn làm những thứ này, bây giờ làm coi như là rèn luyện một chút.
Nếu đã nói xong, Lư Thiện vội vàng về nhà chuẩn bị gà trắng tươi ngon, để lại năm mươi đồng cho Tống Nguyệt Minh, nhưng Tống Nguyệt Minh chỉ giữ lấy nói chờ cô rửa xong ảnh thì thanh toán một thể, dù sao ảnh chụp của nhà họ Tô cô căn bản cũng không nhớ rõ cụ thể đã chụp bao nhiêu tấm, rửa ảnh xong còn phải từ từ tính.
Chờ Vệ Vân Khai trở về, Tống Nguyệt Minh bảo anh đi mua chút chân gà lòng gà và gan gà, tiện cùng làm cho cả nhà ăn.
Buổi tối, Vệ Vân Khai rửa ảnh trong phòng tối, Tống Nguyệt Minh ở bên ngoài hóng mát, một bên nói chuyện với anh một bên chậm rãi đi tới đi lui tản bộ, bây giờ là tháng tám âm lịch, thời tiết đang dần chuyển lạnh, buổi tối là thời điểm thoải mái nhất.
"Bốp!”
"Anh bị muỗi cắn sao?”
Vệ Vân Khai bất đắc dĩ cười: "Đúng vậy.”
Tống Nguyệt Minh vui sướng khi người gặp họa cười: "May mà em trồng hai gốc hoa dạ hương ở trong sân, nếu không trồng những loại hoa này thì sẽ càng nhiều muỗi hơn.”
"Cho nên sự xinh đẹp đều phải trả giá.”
Tống Nguyệt Minh nhún vai: "Sang năm chúng ta sẽ có thêm một số dụng cụ đuổi muỗi.”
"Ừm.”
Trước khi đi ngủ, Vệ Vân Khai mang cuộn phim đã rửa xong ra phơi, sau đó mới rời khỏi phòng tối đi tắm rửa, Tống Nguyệt Minh đẩy anh đi tắm rửa, chờ khi anh trở lại giường đã thấy chiếc chăn gần anh thêm một.
Vệ Vân Khai tràn ngập lên án nói: "Sau đó em dựa gần vào anh, đợi đến khi trời nóng lại đẩy anh ra!”
"Vậy anh không cho em dựa vào sao?”
"Cho, đương nhiên là cho em.”
Tống Nguyệt Minh nằm nghiêng nhìn anh, thuận tiện tán gẫu một chút về kỹ thuật rửa ảnh, đồng thời tràn ngập lo lắng nói: "Bây giờ mọi người đều lưu hành dạng ảnh chụp màu sắc rực rỡ, không biết tiệm chụp ảnh của chúng ta có thể mở được bao lâu.”