Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 308 - Chương 308.

Chương 308. - Chương 308. -

"Không sao, em đừng lo, quân đến tướng chặn, nước ngập đất ngăn.”

Cũng chỉ có như vậy, một ngày nào đó máy ảnh phim sẽ được thay thế bằng máy ảnh kỹ thuật số, những phim ảnh đen trắng cũng có vẻ đẹp riêng không thể thay thế được.

Hai người lại nói đến chuyện gà nướng, thứ này không phải là độc nhất vô nhị không thể thay thế, đơn giản là tùy vào khẩu vị của mỗi người, năm đó ông nội Tống Nguyệt Minh thích ăn gà nướng, không ngừng nghiên cứu ra các công thức nấu ăn, cũng là có kết tinh trí tuệ của ông nội ở bên trong, Tống Nguyệt Minh muốn tìm một cách thích hợp để nó được lưu truyền rộng rãi.

Vệ Vân Khai trầm mặc một lát, sau đó hỏi: "Em muốn ở trong bếp mỗi ngày sao?”

"Đương nhiên là không muốn rồi, em lười nấu ăn cho người khác, em rất lười, tất cả đều vì nể mặt tiền bạc.”

Anh cười: "Anh cũng nghĩ như vậy.”

Rửa nồi rửa chén hai người đều có thể thay phiên nhau làm, nếu Vệ Vân Khai giúp cô làm thì sẽ luôn nhận được một đoạn văn dài khen ngợi với những từ ngữ hoa mỹ, dần dà, Vệ Vân Khai cũng quen ôm đồn những công việc bẩn thỉu này vào người, cô vợ nhỏ thích sạch sẽ này nếu đồng ý mỗi ngày đều ở trong phòng bếp mới kỳ quái.

"Nếu em không thích, vậy chúng ta cứ bàn bạc đã, nếu có người nguyện ý bỏ tiền ra đến mua công thức này thì chúng ta nên làm gì?" Hai người đều không phải là người có thể ngâm mình trong phòng bếp để nghiên cứu đồ ăn, biện pháp tốt nhất là dùng công thức làm gà nướng này kiếm ra tiền.

Tống Nguyệt Minh cân nhắc em có thể xin cấp bằng độc quyền linh tinh gì hay không, nhưng nghĩ lại, ở thời đại này có thể xin cấp bằng độc quyền sao? Cô đổi cách giải thích để nói những ý nghĩ trong đầu hỏi Vệ Vân Khai, nhưng tiếc là Vệ Vân Khai cũng không biết.

Vì thế, hai người quyết định đi ngủ trước, bây giờ chưa phải vội, nếu thật sự có sức hấp dẫn thì sẽ có người tới tìm tới cửa.

Ngày hôm sau, Lư Thiện đưa tới mười con gà tươi trắng đã được làm sạch sẽ, lần lượt thoa một lớp kẹo mạch nha lên gà nướng, chờ khô thì lại lặp lại bước đổ dầu chiên lên, sau khi gà nướng ra lò, Lư Thiện liên tục cảm ơn rồi mang gà đi.

Cô con gái lớn của nhà họ Tô vì món gà nướng này mà ở lại thêm hai ngày, sau khi nếm thử một miếng lập tức cảm thấy thời gian chờ thật sự rất đáng giá! Gà quá ngon! Vừa mềm lại vừa thơm, cô ta chưa từng ăn gà nướng nào ngon như vậy!

"Chị dâu, bọn họ thật sự không có ý định mở quán sao?”

"Ai mà biết được, người ta mở tiệm chụp ảnh buôn bán làm ăn rất tốt, tại sao phải đi làm công việc khói lửa này?”

Biết là thế, nhưng gà nướng này nếu thực sự mở quán bán nhất định khách sẽ kéo đến như mây!

Mười con gà nướng mang về nhà họ Tô tùy tiện chia nhau đã không còn, trong nhà để lại hai con, con gái nhà họ Tô mỗi người hai con, lại đưa cho họ hàng gần xa hai con biếu quà lễ Tết Trung thu, một chút cũng không còn!

Tô Gia Vũ ăn gà nướng, lại càng tò mò về Tống Nguyệt Minh, đây là gia đình thế nào mới có thể nuôi ra một cô gái thú vị như vậy? Anh ta tìm Tô Diệu Vũ bắt đầu dụ dỗ cô ấy.

"Miêu Miêu, anh muốn xem người ta chụp ảnh như thế nào, còn có ảnh của cô ấy chụp nữa, em dẫn anh qua đó xem một chút đi, anh đi một mình thấy hơi ngại.”

Tô Diệu Vũ hừ một tiếng không để ý tới lời anh ta nơi, cho đến khi Tô Gia Vũ nhét cho cô ấy một tấm đại đoàn kết thì cô ấy mới gật đầu.

Đại đoàn kết: Nhân dân tệ Trung Quốc

Vừa đúng lúc tiệm chụp ảnh đang mở cửa, Tống Nguyệt Minh vừa lau gương xong, nghe Tô Diệu Vũ nói rõ lý do đồ tới đây, sảng khoái chỉ chỉ ảnh chụp trên tường để cho bọn họ tùy ý xem.

Tô Gia Vũ xem lướt qua một lần, trong lòng không ngừng khen ngợi, rồi lại cảm thấy hô to gọi nhỏ rất mất mặt, nên anh ta đành im lặng không nói, đồng thời vểnh lỗ tai nghe hai cô gái nói chuyện.

Tô Diệu Vũ học đại học ở thành phố, hôm nay vừa mới khai giảng, chỉ khi có kỳ nghỉ được nghỉ phép mới về quê, đồng thời cũng không quên khoe với Tống Nguyệt Minh: "Bạn học của em đều nói ảnh em chụp rất đẹp, còn hỏi em chụp ở đâu, em nói với họ em chụp ở chỗ chị, bọn họ nói rảnh rỗi có thời gian sẽ tới đây tìm chị chụp ảnh nữa đó!”

Tống Nguyệt Minh gật đầu mỉm cười: "Cảm ơn em nha Miêu Miêu.”

Bình Luận (0)
Comment