Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 310 - Chương 310.

Chương 310. - Chương 310. -

Giọng nói nhẹ nhàng của Tống Nguyệt Minh vang lên bên tai: "Đến lúc đó có thể chị sẽ nghỉ ngơi một thời gian, bây giờ vẫn còn sớm, có lẽ là năm sau.”

Hai người một câu lại một câu tán gẫu, Tô Gia Vũ cũng không nhớ mình đi ra khỏi tiệm chụp ảnh như thế nào, trong đầu kêu ong ong, sao lại như vậy, lần đầu tiên anh ta có cảm tình với một cô gái, kết quả người ta không chỉ kết hôn, mà còn mang thai!

Tô Diệu Vũ rất oán hận anh họ: "Anh, anh xảy ra chuyện gì vậy, một hai bảo em đưa anh đến đây, kết quả người nói muốn đi về cũng là anh, làm lãng phí thời gian của chị Nguyệt Minh, em thật sự rất ngại.”

"Anh, anh không phải cố ý." Tô Gia Vũ lắp bắp trả lời một câu, trong đầu còn nhớ rõ ngày Tống Nguyệt Minh đến nhà họ Tô chụp ảnh, cô mặc quần đen áo hồng, tóc buộc đuôi ngựa cao cao, tuổi trẻ xinh đẹp như vậy một chút cũng nhìn không ra là người đang mang thai!

Sao chuyện này có thể xảy ra!

Tô Gia Vũ tràn đầy cảm giác tội lỗi và khinh bỉ chính mình, bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt chồng cô nhìn mình, anh ta có thể kết luận cả đời này cũng không muốn tiếp xúc gì với hai vợ chồng nhà này nữa!

Trong tiệm chụp ảnh

Tống Nguyệt Minh vẫn cảm thấy người này kỳ lạ, xem xong ảnh chụp cũng không nói lời nào đã rời đi, Vệ Vân Khai thu hết nghi hoặc của cô vào đáy mắt, nhịn cười xoa đầu cô, anh cũng không nói gì cả, tạm thời không cần nhắc nhở cô.

"Nguyệt Minh?”

"Dạ?”

"Buổi sáng em mặc gì vậy?”

"Chỉ mặc quần rồi thêm một cái áo sơ mi màu hồng kia thôi, có chuyện gì sao anh?”

Buổi trưa khi ngủ dậy Tống Nguyệt Minh liền thay váy, cô không còn nhiều ngày có thể mặc váy nữa, cô muốn mặc nhiều hơn một chút.

Vệ Vân Khai lắc đầu: "Không có gì, có phải em nên đi may quần áo rồi không? Anh sợ nếu không làm thì sẽ không kịp.”

"Có lẽ... Không nhanh như vậy đâu, đúng không? Hôm nay lúc em mặc cái quần đó chỉ có hơi chật một chút, nhưng cũng không cảm thấy bị siết chặt." Tống Nguyệt Minh vừa nói rồi lại sờ sờ bụng hơi nhô ra, đến mùa đông toàn bộ quần áo của cô đều phải thay mới sao? Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô về đau đầu.

"Hay là làm càng sớm càng tốt thì hơn, để anh mua vải của người ta.”

"Vậy được rồi, đợi qua ngày 15 tháng 8 chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi.”

"Được.”

Tống Nguyệt Minh lại lười biếng tựa vào ghế, đọc xong mặt này lại lật sang mặt báo khác, không hề có cảm giác gì với nụ cười của Vệ Vân Khai.

Đến buổi chiều, hai người chậm rãi rửa ảnh nên rửa, lại thừa dịp mát mẻ đi dạo một chút quanh cửa hàng bách hóa, ngắm nghía mấy mẫu vải vừa đẹp vừa thực dụng đều mua một ít, cứ chuẩn bị trước kẻo lỡ như đứa nhỏ sinh ra ngay cả tã cũng không mua được.

Thực ra Hoàng Chi Tử và Vương Bảo Trân đều nói sẽ lấy tã các cháu trai đã sử dụng đưa cho bọn họ, đến lúc đó lại xé thêm chút quần áo cũ không mặc làm tã, cũng đủ dùng, nhưng Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai đều không muốn dùng, những chiếc tã kia mấy đứa nhỏ đều đã dùng qua, rất khó giặt, không những không sạch sẽ mà còn có mùi nước tiểu, đứa con đầu lòng của mình, không phải nhà mình không có điều kiện kia, đương nhiên là muốn cho đứa trẻ cành nhiều thứ thoải mái dễ chịu tốt càng tốt.

Vệ Vân Khai xách đồ đi theo phía sau Tống Nguyệt Minh, khóe mắt anh liếc thấy thấy một người đàn ông, Lý Vĩ Đông không phát hiện ánh mắt của Vệ Vân Khai, còn chăm chú cùng người phụ nữ bên cạnh lựa chọn đồ đạc, nhưng đi theo phía sau bọn họ còn có một cô bé đang dáo dác nhìn xung quanh, và nhìn thấy Tống Nguyệt Minh đầu tiên.

"Chị Nguyệt Minh?”

Tống Nguyệt nhìn kỹ hơn, là Lý Giai Giai, lúc trước đã đưa Tô Diệu Vũ đến tiệm chụp ảnh của cô chụp ảnh, nhưng khi cầm ảnh rời đi thì không thấy cô ấy quay lại tiệm chụp ảnh nữa.

"Giai Giai, em cũng đến mua đồ à?”

Lý Giai Giai rất vui, rất thân mật nắm lấy tay cô: "Chị Nguyệt Minh, chị còn tên của em sao? Em vừa nghỉ phép trở về, còn chưa đến cửa hàng của chị, nhưng anh trai em sắp kết hôn rồi, em nói đến lúc đó chụp ảnh cưới thì cứ đến tìm chị!”

Tống Nguyệt Minh cười cười: "Vậy cảm ơn em.”

Bình Luận (0)
Comment