Lời còn chưa dứt, Lý Vĩ Đông cùng vị hôn thê đi tới, nụ cười của Tống Nguyệt Minh nhạt đi một chút, huyện thành lớn như vậy họ Lý cũng không ít, sao có thể trùng hợp như vậy, Lý Giai Giai lại chính là em gái của Lý Vĩ Đông?
Lý Giai Giai cũng không biết ân oán giữa họ, nên nhanh chóng nói ra thân phận của hai bên.
Vị hôn thê của Lý Vĩ Đông tên là Phùng Tịnh, cô ấy có khuôn mặt ưa nhìn, khi cười rộ lên trên má lộ ra lúm đồng tiền, nghe nói Tống Nguyệt Minh sẽ chụp ảnh, cô ấy lập tức rất nhiệt tình bắt chuyện, hỏi giá cả xong thì khẽ nhíu mày, lại hỏi: "Cô chụp ảnh đen trắng hay ảnh sắc?”
"Tôi chụp đen trắng, tiệm của tôi không chụp được ảnh màu.”
Phùng Tịnh mất hứng thú, nhỏ giọng nói: "Vậy thì rất đắt, bây giờ mọi người rất ưa chuộng ảnh màu.”
Tống Nguyệt Minh chỉ cười mà không nói gì, nhìn xung quanh rồi mới nói: "Mọi người cứ từ từ cân nhắc, chúng tôi còn có việc, bọn tôi đi trước đây.”
Năm người cứ như vậy mà tách ra, ánh mắt Vệ Vân Khai lướt qua Lý Vĩ Đông, nhìn anh ta như nhìn một người xa lạ, Lý Vĩ Đông không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một sự vui mừng, xem ra người đàn ông này không biết thân phận của anh ta.
Chờ khi hai người đi xa, Phùng Tịnh không cao hứng nói: "Giai Giai, người này thật sự không được tốt lắm, sao em lại thân thiết với cô ấy như vậy làm gì? Ở các thành phố lớn của người ta đều đã chụp ảnh có màu, chị có một tấm, đẹp hơn nhiều so với ảnh đen trắng!”
"Chị Tịnh, chị đã chụp rồi sao? Chị có biết bao nhiêu một tấm ảnh màu không?”
Phùng Tịnh không nói lời nào, quay đầu nói với Lý Vĩ Đông muốn đi xem vải, Lý Giai Giai khinh thường trợn mắt, còn chưa vào cửa nhà họ Lý đã sai khiến cô ấy, thật sự không biết mình nặng mấy cân mấy lượng, thậm chí ngay cả cái huyện thành nhỏ này cũng chưa từng đi ra ngoài, thì biết cái gì!
Bên này
Tống Nguyệt Minh mặt không chút thay đổi chửi bới: "Thật là xui xẻo, sớm biết Lý Giai Giai là em gái của Lý Vệ Đông, em tuyệt đối sẽ không chụp ảnh cho và làm quen với cô ấy.”
Cô không có lòng nhân từ gì, Lý Vĩ Đông đắc tội với cô trước, mọi người trong nhà này đều bị cô kéo vào danh sách đen, cho đỡ phiền phức!
Vệ Vân Khai vẫn còn bình tĩnh: "Không có việc gì, thì chúng ta sẽ không thường xuyên lui tới.”
Ngày hôm sau, Vệ Vân Khai đi công tác trong thành phố, Tống Nguyệt Minh suy nghĩ một chút rồi đi cùng anh, lúc Vệ Vân Khai đi họp, cô đi dạo trong trung tâm thương mại, mua một ít đồ không nặng, Vệ Vân Khai kết thúc công việc vào buổi trưa và tách ra khỏi đồng nghiệp, thì hai người cùng đi thăm bác sĩ Lý để tặng quà Tết Trung thu, thuận tiện nói với anh về tin tức cô mang thai.
Bác sĩ Lý rất vui: "Hai đứa thật sự là có tâm, bác cô đơn một mình may mà có hai đứa thường xuyên tới thăm bác.”
"Đây là chuyện nên làm, năm đó bác cũng không ít lần chăm sóc cho Vân Khai.”
Bác sĩ Lý cười ha hả, lấy gối bắt mạch ra để Tống Nguyệt Minh ngồi xuống: "Nào, để bác bắt mạch cho cháu.”
Tống Nguyệt Minh nghe lời ngồi xuống, duỗi tay ra, chờ bác sĩ Lý tĩnh tâm bắt mạch cho mình, nhưng lại thấy biểu tình ông từ thoải mái chuyển sang nghiêm túc, lông mày cũng nhíu lại, Vệ Vân Khai ở một bên lo lắng đề phòng, chẳng lẽ có chuyện gì không tốt, Tống Nguyệt Minh miễn cưỡng giữ bình tĩnh, cơ thể cô không có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hết.
Vất vả lắm mới chờ bác sĩ Lý thu tay về, Vệ Vân Khai khẩn trương hỏi: " Bác Lý, thế nào nào?”
Bác sĩ Lý liếc anh một cái, rồi lại nhìn Tống Nguyệt Minh, đột nhiên ha hả cười nói: "Hai đứa các cháu thật đúng là có phúc, Nguyệt Minh mang thai hẳn là sinh đôi, để đề phòng hai đứa mau đến bệnh viện kiểm tra đi, sinh đôi sẽ phiền toái hơn so với sinh một đứa nhỏ, mấy tháng nay đều phải cẩn thận một chút.”
"Cái gì, sinh đôi?”
"Chính là một lần sinh hai đứa trẻ." Bác sĩ Lý trợn mắt, dường như rất không hài lòng với sự thiếu hiểu biết của Vệ Vân Khai.
Tống Nguyệt Minh sờ bụng mình, hồi lâu cũng không quay người lại, sinh đôi? Điều này thật sự quá bất ngờ!
Vệ Vân Khai từ khiếp sợ chuyển thành vui sướng, ánh mắt nhìn về phía Tống Nguyệt Minh tràn ngập kính sợ, phải mất một lúc lâu mới hiểu được sự thật rằng đến năm sau mình sẽ có hai đứa con.