Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 312 - Chương 312.

Chương 312. - Chương 312. -

Bác sĩ Lý biết thân thế của Vệ Vân Khai, cho rằng hai người rất khó khăn khi không có người già hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏ, vì thế kiên nhẫn khuyên nhủ: "Hai người chăm sóc hai đứa trẻ sẽ không không dễ dàng, nhưng sống qua mấy năm là sẽ ổn thôi, cháu nói có không?”

Vệ Vân Khai lấy lại tinh thần, cười nói: "Bác Lý, bác yên tâm, cháu đều hiểu cả, chỉ là cháu chưa phản ứng kịp mà thôi.”

"Cũng đúng, hai đứa vẫn còn trẻ, cứ từ từ, dù sao cháu làm việc cũng ổn trọng.”

Cho đến khi rời khỏi nhà của bác sĩ Lý mà Tống Nguyệt Minh vẫn còn choáng váng, mang thai hai đứa nhỏ thì nên làm gì bây giờ?

"Không thì, chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi? Không phải em không tin bác Lý, chỉ là em muốn chắc chắn hơn một chút mà thôi.”

Vệ Vân Khai nghe cô nói như vậy cũng có chút lo sợ bất an, liền gật đầu nói: "Được, trước khi đi bác Lý đã giới thiệu cho anh một vị bác sĩ ở bệnh viện huyện, người đó là bạn của bác ấy, hai chúng ta đến tìm bà ấy xem sao.”

Hai người theo thông tin bác sĩ Lý đưa cho mà tìm được một nữ bác sĩ dịu dàng và , ôn nhu tri thức, lại đúng lúc bà phụ trách làm siêu âm B, rất chắc chắn nói rằng hai người đang mang thai song sinh.

"Chúc mừng hai người, sau này phải làm việc chăm chỉ, nuôi hai đứa con trai cũng không dễ dàng.”

Ngay cả giới tính của đứa trẻ cũng nói luôn.

Nữ bác sĩ cũng cười: "Hai người có hai đứa con trai không vui sao? Mọi người đều nóng lòng chờ con ra đời, nhưng kết quả này cũng không nhất định hoàn toàn chính xác, cô bây giờ vừa mới được mười hai tuần, có thể qua nửa tháng hoặc một tháng nữa lại đến kiểm tra xem.”

Tống Nguyệt Minh mờ mịt cảm ơn bác sĩ, cúi đầu nhìn cái bụng vẫn chưa rõ của mình, lẩm bẩm hỏi: "Vân Khai, không phải hôm nay em đang nằm mơ chứ?”

Vệ Vân Khai hé miệng cười nói: "Không phải nằm mơ.”

Lần này đi xe trở về, hai người càng thêm cẩn thận hơn, ngồi ở hàng ghế đầu bên cửa sổ, còn mở ra một khe hở của cửa sổ để thông gió, Tống Nguyệt Minh nương theo khe hở này nhìn ra ngoài cửa sổ, Vệ Vân Khai nhận ra cô không được bình thường, nhưng lại không hiểu vì sao cô lại lo lắng.

Về đến nhà, Tống Nguyệt Minh đặt mông ngồi trên ghế sô pha bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong đầu nghĩ đến nếu dựa theo cốt truyện đã định sẵn con của cô không được sinh ra thì phải làm sao bây giờ? Lúc bác sĩ Lý bắt mạch cho cô, cô còn nghi ngờ là mình mắc nan y không chữa được, nhưng kết quả lại được thông báo là sinh đôi, không phải cô không vui mà lo lắng nhiều hơn, cô cảm thấy sợ hãi về tương lai, đến lúc đứa nhỏ được sinh ra cô có thể làm một người mẹ tốt sao?

"Vân Khai..."

Vệ Vân Mở mặc tạp dề từ phòng bếp chạy tới, trên người anh còn thoang thoảng mùi khói lửa, Tống Nguyệt Minh dang rộng hai tay về phía anh, anh đã có thể rất tự nhiên đi tới ôm lấy cô.

"Em có chuyện gì vậy? Từ lúc em ra khỏi bệnh viện thì không được ổn lắm.”

Tống Nguyệt Minh ghé vào bả vai anh thở dài một hơi: "Em cảm thấy trách nhiệm trên vai rất nặng, một lúc nuôi hai đứa nhỏ chúng ta có thể chăm sóc tốt cho hai đứa được không? Em sợ.”

Vệ Vân Khai vỗ nhẹ vào lưng cô, nghĩ cách để an ủi cô như thế nào, rồi lại cảm thấy ôm như vậy càng khiến cho người ta yên tâm hơn.

"Nguyệt Minh, chúng ta cứ từ từ, còn mấy tháng nữa, chúng ta có thể từ từ học, em thông minh như vậy anh cũng không ngốc, nhất định có thể giống như người khác chăm sóc tốt cho con mình.”

"Vậy anh phải ở bên cạnh em.”

"Tất nhiên rồi.”

Cả hai đều còn trẻ, nhưng cả hai đều lo sợ về trách nhiệm sắp tới của mình.

Đến ngày mười lăm tháng tám, là sinh nhật lần thứ mười chín của Tống Nguyệt Minh, những món quà lớn được tặng trước đó nhìn không vừa mắt, nhưng sau khi hai người bàn bạc thì quyết định mua hai món quà sinh nhật lớn cho Tống Nguyệt Minh là một chiếc TV và một chiếc máy giặt.

TV là TV đen trắng, máy giặt là loại hai xi lanh, giá gần một nghìn tệ, tủ lạnh tạm thời có thể không có, khi Vệ Vân Khai lái xe đi làm có thể mua rau tươi, không cần phải tích trữ hàng hóa.

Bình Luận (0)
Comment