Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 313 - Chương 313.

Chương 313. - Chương 313. -

Cũng sắp đến mùa đông, đến lúc đó không thể dùng tay giặt quần áo, quần áo lười giặt tay đều có thể nhét vào trong máy giặt, điểm duy nhất không tốt chính là hóa đơn tiền điện tăng rất nhanh.

Máy giặt đến tay, Tống Nguyệt Minh lấy quần áo mùa thu ra giặt một lần, dù sao cũng sắp mặc rồi, thế nhưng quần áo quá nhiều nên Vệ Vân Khai đành phải tạm thời kéo một sợi dây ra để phơi quần áo, trong sân toàn là thoang thoảng mùi thơm của bột giặt.

"Sinh nhật em mua TV và máy giặt, còn mua vòng tay ngọc bích ở thủ đô, sinh nhật anh mà em chỉ làm cho anh một bát mì, bây giờ ngẫm lại thật sự quá đơn giản." Tống Nguyệt Minh 'giả mù sa mưa' cảm thấy áy náy.

Vệ Vân Khai nhìn cô, trong mắt đều là ý cười dịu dàng: "Nhưng lúc đó anh chỉ muốn một bát mì, tặng anh cái gì cũng đều giống nhau.”

Quan trọng nhất là lúc đó có thể cảm nhận được có người để anh ở trong lòng, chỉ như vậy thôi đã là đủ rồi.

"Vậy chờ sinh nhật của anh năm sau, chúng ta có thể mua một cái tủ lạnh." Vậy thì chờ đến sinh nhật của cô vào năm sau có thể mua trước một cái điều hòa để chúc mừng.

"Được.”

Tống Nguyệt Minh hừ đi lấy lựu trong phòng, ánh mặt trời trong sân không nóng cũng không lạnh, hai người ngồi đối diện nhau, chậm rãi bóc lựu ăn, Vệ Vân Khai thích vừa ăn vừa lột, Tống Nguyệt Minh thích bóc một nắm rồi trực tiếp bỏ vào miệng, cô híp mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, không khí mùa sảng khoái khiến cho tâm trạng của mọi người đều trở nên tốt hơn.

"Anh muốn có hai đứa con trai hay hai đứa con gái, thật ra em nghĩ sinh cả hai đứa gái là bớt chuyện nhất." Bụng không thể coi thường, hai người bọn họ mỗi ngày đều chỉ nói về đứa trẻ, tuy bây giờ giới tính của đứa nhỏ đã được xác định, nhưng bây giờ nó cũng không hoàn toàn chắc chắn, Tống Nguyệt Minh vẫn ôm một tia ảo tưởng.

Vệ Vân Khai chậm rãi bóc hạt lựu: "Anh cũng nghĩ giống như em, đều rất tham lam.”

Tống Nguyệt Minh bĩu môi, còn muốn nói gì đó, nhưng Vượng Tài lại đột nhiên kêu lên, ngoài cửa dường như có người đang nói chuyện, Vệ Vân Khai đi tới mở cửa, bên ngoài cửa là ba người xa lạ.

Lư Thiện vì chưa từng gặp Vệ Vân Khai, thấy là anh ra mở cửa còn thở phào nhẹ nhõm: "Cháu là Vân Khai đúng không? Đúng lúc cháu đang ở nhà, hai người này tìm hai vợ chồng các cháu có việc muốn thương lượng, dì chỉ dẫn hai người họ tới đây.”

Vệ Vân Khai cười: "Mời mọi người vào trong trước.”

Hai người đàn ông mặc trang phục Tôn Trung Sơn, mang theo quà và túi xách đi theo phía sau Lư Thiện cũng cười hiền lành, sau khi vào trong sân, trước tiên Lư Thiện giải thích với Tống Nguyệt Minh lý do mình tới đây.

"Lúc trước không phải dì nhờ cháu làm gà nướng sao, dì cho họ hàng mang về ăn, người ta nghe nói là công thức của cháu thì muốn tới đây thương lượng với cháu về chuyện công thức làm gà nướng, vừa lúc hai vợ chồng hai đứa đều đang ở nhà, có thể thương lượng thật tốt, dì đi về trước, không ở chỗ này làm chậm trễ chuyện tốt của hai đứa." Lư Thiện sợ mình ở lại thì chẳng khác nào lấy thế đè người, mặc dù bà ta cảm thấy Tống Nguyệt Minh không rõ thân phận nhà mình, nhưng thoải mái ở chung như vậy mới làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

"Được, vậy cháu cảm ơn dì, dì Lư.”

Lư Thiện khoát khoát tay rồi tự mình rời đi.

Hai người đàn ông trung niên rất nhanh đã nói rõ thân phận của mình, hai người họ Trương, là anh em ruột, một người tên là Trương Văn một người tên Trương Vũ, trước kia trong nhà thường làm gà nướng để ăn, nhưng mấy năm gần đây thì rất ít khi làm, nhưng vẫn không quên nguồn gốc, hai năm nay mở một quán gà nướng trong thành phố, làm ăn cũng không tệ.

Nhưng trùng hợp không khéo lmấy ngày trước trong lúc uống rượu bọn họ ăn được gà nướng do Tống Nguyệt Minh làm, mùi vị rất khác so với gà nhà mình làm, hương thơm đậm hơn, thịt gà ăn cũng ngon hơn, rõ ràng còn ngon hơn gà nướng nhà mình một bậc, bọn họ nếm xong giống như ngậm trong cổ họng, cả hai người họ đang chuẩn bị mở một xưởng thực phẩm lớn để bán gà nướng, nhưng nếu đã có nhà bán loại gà nướng ngon như này, vậy chẳng lẽ ngày sau việc làm ăn của họ không làm được sao?

Bình Luận (0)
Comment