Hai anh em hỏi thăm thì mới biết rằng gà nướng không phải được mua từ cửa hàng nào cả, nên đã nảy ra một chủ ý, muốn Lư Thiện giới thiệu, để hai người đến gặp hai vợ chồng này, nếu như có thể lấy được công thức làm gà nướng tới tay là tốt nhất.
"Hai anh em tôi làm gà nướng mấy chục năm, nhưng lại không bằng công thức nướng gà của cô, trong lòng nóng nảy như mèo cào, tùy tiện đến cửa nhà tìm hai người mong hai người đừng trách cứ.”
Trương Văn là ông chủ, ăn nói càng chững chạc, đầu tiên ông ta lấy gà nướng nhà mình ra: "Gà nướng nhà chúng tôi ở trong thành phố cũng có danh tiếng, hương vị cũng không tệ, hai người nếm thử một chút là biết, hai anh em chúng tôi thật sự không nói dối.”
Tống Nguyệt Minh nháy mắt với Vệ Vân Khai, cô đứng dậy đi vào bếp lấy mấy đôi đũa ra.
Vệ Vân Khai hiểu ý của cô, thuận miệng trò chuyện với hai người: "Đây là công thức tổ tiên chúng tôi truyền lại, ông nội tôi rất thích ăn món này, nhưng trước kia không có điều kiện để làm, nửa năm nay tôi và người yêu tôi cân nhắc tìm ra một con đường, không ngờ lại truyền xa như vậy.”
Hai anh em nhà họ Trương không dám coi thường lời nói rõ ràng của Vệ Vân Khai, họ cầm công thức tốt như vậy không muốn truyền ra bên ngoài, vậy nhất định phải có gì đó trong đó.
"Thật ra mọi người ở đây đều thích ăn gà quay, khẩu vị không ai hoàn toàn giống ai , người bình thường thích ăn hương vị gì thì không ai có thể nắm rõ được. Có người thích có người không, nhưng hương vị của nhà anh được nhiều người thích nhất , vì vậy đừng khiêm tốn, đại ca." Trương Văn cười, nhưng lòng bàn tay của anh ta đã đổ mồ hôi, không ai biết kết quả của chuyến đi này sẽ như thế nào.
Tống Nguyệt Minh đưa cho Vệ Vân Khai một đôi đũa, không khách sáo mà trực tiếp bẻ gà quay ra, cắn một miếng, cảm nhận được sự khác biệt.
Suy nghĩ đầu tiên của Vệ Vân Khai là khi Tống Nguyệt Minh thực sự rời miệng, anh cảm thấy món gà quay không ngon, thịt hơi béo và dư vị có c, hương vị của món gà quay không ngon bằng như khi nó mới ra khỏi lò, cắn một miếng, thậm chí không muốn ăn miếng thứ hai.
Tất nhiên trước mặt mọi người anh không thể biểu hiện ra ngoài.
Vệ Vân Khai cũng không khách khí: "Xác thực có chút khác biệt, hai người các ngươi, các anh cảm thấy thế nào?"
Trương Văn xoa ngón tay, đây là một động tác nhỏ khi anh ta đang suy nghĩ: "Anh em chúng tôi tự nhiên muốn hỏi ý kiến của hai người về sự vượt trội của công thức, chúng tôi cũng không phải tay trắng, anh có thể định giá, hoặc đợi nhà máy hoàn thành rồi chia cho anh 10% cổ phần."
Cổ phần? Tống Nguyệt Minh nhìn tới nhìn lui giữa hai người, trong lòng do dự, nhưng Vệ Vân Khai lại hỏi một câu khác:
“Các anh định giá bao nhiêu?”
Trương Văn thành thật cười: "Nói thật, tiền của hai anh em chúng tôi đã được đầu tư vào nhà máy. Giá cả chúng tôi có thể đưa ra là có hạn, và chúng tôi không làm lung tung. Chúng tôi có thể mua công thức của anh với giá năm trăm tệ không?"
"Vậy tôi có thể bán công thức này cho người khác không?"
"...Dĩ nhiên là không."
Vệ Vân Khai lắc đầu: "Năm trăm tệ quá ít, không được."
Trương Văn và Trương Vũ nhìn nhau, họ cũng biết rằng giá thấp, nhưng họ không thể mua được với mức giá cao hơn?
Tống Nguyệt Minh đúng lúc nói: "Hai người các anh cứ nói là thật lòng đi. Cái giá này quả thật không hợp tình hợp lý, nhưng mà các anh nhắc đến cố phần, ý là như nào?”
"Khi nhà máy khai trương, sẽ chia cổ tức hàng năm và hàng tháng cho hai người, chúng tôi không thể lấy tiền ra. Nhưng 10% cổ phiếu là thành ý lớn của chúng tôi."
"Nhưng anh có thể đảm bảo sẽ tiếp tục kiếm tiền không? Nếu nhà máy đóng cửa và anh đột nhiên nghỉ việc thì sao? Hay là vợ tôi đưa công thức cho anh, anh nhận công thức không mở xưởng trực tiếp bỏ chạy?"
Trương Văn trực tiếp lấy một hợp đồng từ trong túi xách ra: "Chúng ta có thể ký hợp đồng, trắng đen rõ ràng, nếu vi phạm quy định, anh có thể kiện tôi ra tòa!"