Sau đó, cả hai đã nói chuyện chi tiết về quy hoạch và cơ sở vật chất của nhà máy, và họ thực sự lên kế hoạch làm cho nhà máy này lớn hơn.
Tống Nguyệt Minh nhìn Vệ Vân Khai và sờ mũi, Vệ Vân Khai không hiểu lắm ý của cô, nhưng anh biết tất cả các mánh khóe, vì vậy anh bình tĩnh nói: “Đây không phải chuyện nhỏ, chúng tôi muốn quay về bàn bạc với trong nhà, dù sao cũng không vội.”
“Anh nói đúng. Anh cần suy ngũy trong bao lâu? Khoảng bao giờ chung tôi có thể quay lại?”
“Ít nhất là hai, ba ngày.”
Hai anh em lo lắng rời đi, Vệ Vân Khai quay đầu nhìn Tống Nguyệt Minh: “Em định làm gì? Tại sao lại bảo anh nói thế?”
"Anh so với em đối phó người càng tiện hơn, em sợ bọn họ tùy tiện nói cái gì cũng có thể lừa gạt em." Mấu chốt nhất chính là, Vệ Vân Khai có tác dụng uy hiếp.
“Em định làm gì với chuyện này?”
Tống Nguyệt Minh có ý định mua cổ phiếu, nhưng tiền đề là hai anh em nhà họ Trương đủ tin cậy, nếu không sẽ lấy công thức bán cho người khác, cả đám không biết đi về đâu, nếu không, tốt hơn là dựa vào tiền mặt.
"Vậy chúng ta vào trong thành phố kiểm tra lời nói của hai người này, xem có đúng hay không."
"Ừ, dù sao chúng ta cũng không vội."
Tuy nhiên, cả hai đều không ngờ rằng ngày hôm sau sẽ có một người khác đến gặp Tống Nguyệt Minh để hỏi về công thức, vẫn là người nhà họ Tô, Lục Thiện Nhân cũng khá lúng túng, là họ hàng bên nhà chị dâu của hai anh em họ Trương hôm qua, lần này lại là nhà cô em chồng, cả hai đều không muốn mạo phạm.
Em chồng của Lục Thiện Nhân, Tô Kim Vân đi cùng người đàn ông này, người muốn mua công thức gà quay tên là Trần Lương Tài, anh ta là chồng của chị dâu Tô Kim Vân, cả hai mở miệng mua đứt bằng tiền, trông rất giàu có và quyền lực.
Tô Kim Vân mỉm cười khi nhìn thấy mọi người, cô ấy có vẻ là một người thẳng thắn, là một người có kinh nghiệm trong việc ăn nói.
"Hai vợ chồng các người đều là trí thức, xem ra cũng không phải người có thể kinh doanh cái này, bán công thức gà quay, tại sao phải tự mình làm?"
Tống Nguyệt Minh nghe vậy nhíu mày: "Nghe rất bá đạo, có nghĩa là chúng ta sau khi bán đi cũng không thể nấu ăn công thức của chính mình?"
Tô Kim Vân và Trần Lương Tài nhìn nhau mỉm cười, Trần Lương Tài tự tin nói: "Cô có thể làm điều đó ở nhà riêng của mình, nhưng cô không thể đem cho nó đi, nếu không chúng tôi làm sao có biện pháp kinh doanh đúng không? Nếu sau này hai người muốn ăn gà quay, chỉ cần gọi điện cho tôi và tôi sẽ đem đến cho hai người, cần gì phải bận tâm."
Tống Nguyệt Minh nhàn nhạt cười: "Vậy công thức này ngươi định trả bao nhiêu?"
"Một ngàn." Trần Lương Tài giơ một ngón tay.
Lúc này, ngay cả Lục Thiện Nhân cũng muốn cau mày khi nghe điều này, nếu muốn kiếm tiền, liền phải chi ra một ngàn đồng, nhìn đôi vợ chồng này không phải không có bối cảnh, huống hồ hai ngay trước người yêu cô ấy vừa nhận được tin tức, hãy chú ý đến cặp vợ chồng trẻ này, có xuất thân và sự giàu có, liệu họ có đáng giá ngàn đồng không? Nhìn vào thiết kế trong căn phòng này phải là hơn một nghìn đồng, phải không? !
"Vậy thì tôi sẽ giữ và tự nướng gà cho mình. Tôi xin lỗi, hai người hãy quay về đi." Vệ Vân Khai không chút do dự hạ lệnh đuổi khách.
Trần Lương Tài cau mày, lại cười: “Hai người không cần lo lắng, hòa thuận phát tài, cũng không phải là không thể thương lượng, một ngàn năm thì sao?"
Tô Kim Vân phụ họa: "Hai người không biết tình hình phát triển hiện tại của thành phố, người dân nơi đây rất thích ăn gà nướng, hơn nữa một số công ty đang chuẩn bị mở cửa hàng bán gà nướng khi tình hình trở nên rõ ràng hơn. Nếu hai người cố giữ công thức này trong nay, cũng không thể giữ nó mãi được, cuối cùng thì bọn họ tìm hiểu một hai lần nó cũng được tìm ra thôi, giữ lại có tác dụng gì chứ?”
Nhưng hai người vẫn là lắc đầu, Vệ Vân Khai cũng không chớp mắt nói: "Nếu bán không được, chúng ta giữ ở nhà nấu nướng cũng tốt. Các người không cần lo lắng. Nếu không có việc gì quấy rầy, xin mời trở về."
Tô Cẩm Vân có chút tức giận, cô ta trước khi tới đây đã hỏi qua, gia đình này vừa mới nhập huyện, lai lịch không rõ, sao dám không nể mặt nhà họ Tô chứ, thật là………!