Có lẽ là do Tô Diệu Vũ gây tiếng vang tốt, hai ngày sau có người đến studio chụp ảnh, nói là sinh viên của một trường đại học trong thành phố, huyện này cách thành phố không xa, đạp xe đến đây chỉ tốn chừng một tiếng rưỡi, nhìn vẻ ngoài nhếch nhác của những sinh viên này, thực sự đã đến đây bằng xe đạp.
Tống Nguyệt Minh nghiêm túc chụp ảnh, nếu ai đó đến báo tên của Tô Diệu Vũ, cô ấy sẽ nhận được hoa hồng, cũng tình cờ là Tô Diệu Vũ sẽ về nhà mỗi tuần, cô ấy sẽ mang những bức ảnh đã được chỉnh sửa đến cho các bạn cùng lớp.
Trong vòng hai tuần, Tống Nguyệt Minh cảm thấy thu nhập của mình tăng thêm hàng chục tệ, lúc kết toán đều phải rên rỉ.
Vệ Vân Khai về muộn hơn thường lệ, trả lại máy ảnh cho cô, sau bữa tối đi vào phòng tối chiếu phim, sau bữa tối Tống Nguyệt Minh đi tới đi lui trong sân tiêu hóa thức ăn, chầm chậm suy nghĩ về những việc sẽ làm trong tương lai, trở vào nhà xem qua lịch, ghi những ngày sẽ đến bệnh viện khám, quy trình khám thai ngày nay không tốt bằng hiện đại, nhưng cô vẫn muốn loại trừ một số yếu tố có thể tránh được để sinh con khỏe mạnh.
Trước khi đi ngủ, Vệ Vân Khai cuối cùng đã hoàn thành bức ảnh và đưa cho Nguyệt Minh khi nó khô, độ rõ nét đủ để nhìn rõ hiện lên trong bức ảnh.
“Có những thứ này, em không cần lo lắng nữa.” Vệ Vân Khai thản nhiên nói, ngón tay dùng sức nhéo bức ảnh một chút, chỉ có anh mới có thể hiểu được được lửa giận bùng cháy trong lòng
Tống Nguyệt Minh hôn lên trán anh một cái: "Anh vất vả rồi."
Vệ Vân Khai nhếch môi cười nói: "Đây là cái gì,từ nay về sau ba chúng ta sẽ bảo vệ em."
Ba người? Tống Nguyệt Minh xoa xoa bụng đã lộ rõ, đúng vậy, nếu không phải chẩn đoán sai, thật sự có ba người bảo vệ nàng.
Lúc Tống Vệ Lan tìm tới tiệm chụp ảnh, Tống Nguyệt Minh vừa tiễn một vị khách tới lấy ảnh. Cô ngẩng đầu thấy bà ta liền ngây ra một chút, sau đó thu hồi tầm mắt nhìn sang hướng khác giống như không phát hiện ra bà ta.
“Nguyệt Minh?”
Tống Nguyệt Minh liếc bà ta một cái: “Cô tới đây làm gì?”
Tống Vệ Lan lộ ra một nụ cười sượng trân để lấy lòng. Tiếp xúc với ánh mắt dò xét cứu của Tống Nguyệt Minh, bà ta bất tri vô thức sờ vết sẹo trên mặt. Mấy ngày nay, khi bà ta nói chuyện với người khác đều theo bản năng làm ra động tác này.
“Cô nghe nói cháu chuyển lên thành phố ở rồi, lại còn mở một tiệm chụp ảnh nên muốn tới xem xem. Ngày 15 tháng 8 cháu đã thật sự không đến thăm nhà cô, cô đây chỉ là nhớ cháu thôi mà.” Tống Vệ Lan bước vào trong tiệm, ánh mắt linh hoạt quan sát xung quanh.
Tiệm chụp ảnh này bố trí cũng không tồi lắm. Tiểu viện rộng rãi cùng với nhà mặt tiền, ở đây thoải mái hơn ở Gia Thuộc Viện nhiều.
Trong lòng Tống Vệ Lan bực mình không chịu được nhưng ngoài miệng vẫn nói ngon nói ngọt: “Lúc trước cô gặp cháu, lúc đó là cháu vừa từ Bắc Kinh trở về đúng không? Thật tốt, Nguyệt Minh, trước kia quan hệ của cháu và cô út là tốt nhất, lúc đó cô út giới thiệu cho cháu người kia cũng bởi vì mong cuộc sống của cháu tốt hơn một chút. Thực sự không có ý đồ gì khác. Vậy mà cháu lại chặt đứt mối quan hệ thân thích lâu năm giữa chúng ta, cháu cũng thật nhẫn tâm.”
Tống Nguyệt Minh cười lạnh. Cô không cho rằng chỉ vì một tiệm chụp ảnh mà đã khiến cho Tống Vệ Lan khom lưng nói ngon ngọt với cô. Cô càng tin chắc rằng Lý Vĩ Đông đang có chủ ý gì đó, sai khiến Tống Vệ Lan làm.
“Cô nói nhiều như vậy rốt cuộc muốn làm gì? Ai kêu cô tới đây?”
“Cái, cái gì! Cháu nói vớ vẩn gì thế! Cô chỉ tới thăm cháu thôi mà.”
Tống Vệ Lan cúi đầu che dấu vẻ chột dạ. Bà ta thực sự không đấu lại đứa cháu gái nhỏ này, tại sao chưa nói câu nào mà cô đã biết có chuyện gì rồi thế? Ngay từ ban đầu đáng lẽ ra không nên khiến Lý Vĩ Đông chú ý tới cô!
Tống Nguyệt Minh cầm lấy chiếc thước gỗ đang nằm trên mặt bàn, như có như không gõ lên mặt bàn: “Tống Vệ Lan, chuyện lúc trước cháu không so đo với cô, cũng không có ý định làm thân thích của cô. Cô không cần tới tìm cháu nữa, cũng đừng nghĩ có thể đạt được thứ gì tốt từ cháu. Nếu như cô còn ở trong tiệm của cháu gây sự vậy cháu cũng không khách khí nữa. Để cháu đuổi cô ra ngoài hay cô tự mình rời đi, cô tự chọn đi.”
“Mày, mày, mày, mày thử đụng vào một ngón tay của tao xem!” Tống Vệ Lan cảm thấy mắc gì bà phải sợ một thai phụ.