“Tôi mà tự tay đánh đuổi cô đi cũng mệt lắm. Tôi trực tiếp báo công an tới bắt cô cho đỡ rách việc. Trong nhà cô có người làm công an, cô không sợ cũng không sao, tôi đến hẳn xưởng bánh quy tìm ông chủ của cô, để xem bọn họ xử lý cô như thế nào? Mấy cái chuyện mới đây của cô ở xưởng bánh quy cô cho rằng người khác không biết sao? Bây giờ có lẽ người của xưởng bánh quy còn mong cô nghỉ việc về hưu nhỉ?”
Câu nói cuối cùng của Tống Nguyệt Minh đâm trúng tim đen của Tống Vệ Lan. Công việc ở xưởng bánh quy nhẹ nhàng mà phúc lợi lại tốt. Còn có thể phân phó công việc cho hai đứa con lớn. Chỉ có con trai út Lưu Miện học hành không giỏi, Tống Vệ Lan dự định để con trai út tiếp nhận công việc của bà ta. Nhưng bây giờ cậu nhóc còn đang học trung học cơ sở, xưởng bánh quy căn bản không cần đến cậu ta. Tống Vệ Lan phải kiên trì thêm vài năm, đợi đến khi cậu nhóc có thể vào xưởng bánh quy rồi bà ta mới tính tới việc nghỉ hưu.
Nếu bây giờ nghỉ hưu, vị trí công việc của Tống Vệ Lan không có ai đảm đương sẽ thành của người khác, sau này Lưu Miện muốn vào xưởng bánh quy làm việc cũng khó. Nhưng hiện tại bởi những chuyện xấu xa kia mà ông chủ xưởng bánh quy hận không thể cho Tống Vệ Lan nghỉ hưu luôn, tránh bôi nhọ xưởng bánh quy.
“Nguyệt Minh, bà nội cháu vẫn còn sống, chúng ta cứ cãi nhau như vậy, trong thâm tâm bà nội con sẽ khó chịu lắm, nếu bà ấy…”
Tống Nguyệt Minh không có kiên nhẫn nghe, trực tiếp giơ thước gỗ trong tay lên: “Nếu cô còn không đi tôi sẽ gọi người tới.”
Tống Vệ Lan vội vàng lùi về phía sau, nếu lại cãi nhau lên nữa thì công việc của bà ta ở xưởng bánh quy thực sự giữ không nổi nữa.
Đợi đến khi ra khỏi tiệm chụp ảnh, Tống Vệ Lan nhổ nước bọt lên tường. Nếu không phải do Lý Vĩ Đông kêu bà ta tới tìm Tống Minh Nguyệt thì bà ta còn lâu mới muốn nịnh bợ con nhỏ chết tiệt này.
Không phải được vào thành sống là nhờ người chống lưng thôi sao!
Tống Vệ Lan một mình đi tới ngõ rẽ lại gặp phải Lý Vĩ Đông đứng bên chiếc xe đạp. Tim bà ta đột nhiên nhảy dựng, vội vàng nở nụ cười: “Vĩ Đông, sao cháu lại tới đây?”
“Thế nào rồi?”
Tống Vệ Lan lắc đầu: “Cô ta không để ý tới tôi, tính khí rất cao ngạo.”
Chuyện bà ta bị người nhà mẹ đẻ Tống gia đuổi ra khỏi nhà lúc trước Tống Vệ Lan không nói cho bất kì người nào, lại càng không nói cho Lý Vĩ Đông biết chuyện bà ta và Tống Nguyệt Minh cãi nhau. Nếu như Lý Vĩ Đông không tìm tới bà ta bàn công chuyện vậy thì chuyện nhà chồng bà ta đắc tội nặng với Lý Vĩ Đông còn có thể có kết cục tốt sao?
“Vậy chuyện này rốt cuộc tại sao cô ta không đồng ý?”
Lần trước Tống Vệ Lan cũng làm hỏng chuyện, Lý Vĩ Đông đành từ bỏ ý định cộng thêm việc phải đối phó với sự trêu chọc của Phùng Tĩnh khiến anh ta tạm gác lại chuyện của Tống Nguyệt Minh.
Nhưng khi biết được người phụ nữ này lên thành thị sống, tâm tư của Lý Vĩ Đông như tro tàn lại cháy. Người phụ nữ này quá mê người, khiến cho đáy lòng anh ta trỗi dậy vô số suy nghĩ khiến anh ta muốn chiếm cô làm của riêng. Cho dù chỉ có duy nhất một lần cũng phải phá tan sự lạnh nhạt của cô.
“Lần trước cô ta không muốn là do định vào thành phố, bởi vì tôi không cho cô ta mượn tiền tránh bị xui xẻo.” Tống Vệ Lan thuận miệng bịa ra cái lý do.
“Giờ thì sao?”
Tống Vệ Lan oán hận nói: “Người ta đã vững chân ở trong thành rồi nên càng không thèm để ý tới tôi.”
Lý Vĩ Đông cảm thấy kỳ quái nhưng sẽ không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Tống Vệ Lan, anh ta nhíu mày suy nghĩ một lát: “Bỏ đi, cô đừng tới đó nữa.”
Anh ta sợ Tống Vệ Lan lại làm hỏng chuyện.
“Vậy, Vĩ Đông, tôi đi về trước đây.”
“Ừ.”
Tống Vệ Lan lo sợ bất an rời đi, lúc quay đầu còn suy nghĩ Lý Vĩ Đông tâm ngoan thủ lạt, ngay cả Tống Nguyệt Minh đang mang thai cũng không tha. Nhất định không được để cho anh ta biết bà ta nói dối, nếu không thì bà ta cũng tàn đời.