Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 324 - Chương 324.

Chương 324. - Chương 324. -

Buổi chiều, Tống Nguyệt Minh ngồi trong tiệm buồn bực nên ra ngoài tản bộ một lát. Bây giờ đã vào thu rồi, cô đang dự tính tự mình đan một chiếc áo len rộng rãi một chút đề phòng lúc bụng to lại không có quần áo mặc.

Bác gái Hồ từ của hàng bách hóa trở lại, đặt chiếc bút chì Tống Nguyệt Minh nhờ mua xuống. Hàng xóm với nhau, ai đi cửa hàng bách hóa đều sẽ thuận miệng hỏi một câu xem có thiếu đồ gì không.

Tống Nguyệt Minh cảm ơn bác ấy, lại nói chuyện phiếm một lát.

Bác gái Hồ tiến tới nhìn chiếc áo len trong tay cô, suy nghĩ rồi nói: “Chiếc áo len này của cháu họa tiết đẹp quá, còn đẹp hơn áo được bán trong cửa hàng bách hóa. Bác cũng muốn học, đan áo len cho người khác cũng kiếm được tiền mà. Nguyệt Minh, cháu dạy bác có được không?”

“Được ạ, tay bác khéo, học một chút là biết thôi. Bác tìm một cái áo không mặc đến để luyện tay đi.”

Bác gái Hồ nghe xong cũng động lòng, còn hứa hẹn một câu: “Vậy như này, đợi đến khi đứa nhỏ nhà cháu cần giày đầu hổ thì cứ đến nói với bác một tiếng là được, bác học làm cái kia cho thành thục đã.”

Dứt lời, bác ấy ngay lập tức xoay người về nhà lấy áo len cũ mang tới luyện tập, bác gái Hồ còn tự thì thào lẩm bẩm gì đó trên đường về.

“Bác gái, sao thế?”

Bác gái Hồ nhìn ra ngoài một cái: “Trên đường từ cửa hàng bách hóa trở về bác có thấy một cậu thanh niên còn trẻ từ ngõ rẽ đi tới, bây giờ vẫn còn ở đó, cũng không biết là đang nhìn cái gì. Ôi, thời buổi bây giờ đông đúc, khắp đường đều có những thanh niên trẻ tuổi chơi bời lêu lổng.”

“Thanh niên trẻ tuổi đứng ở ngõ rẽ làm gì chứ? Theo dõi ai sao?”

“Ai mà biết được chứ, lại còn đeo kính nữa, nhìn không phải dạng vừa.”

Vốn dĩ Tống Nguyệt Minh chỉ thuận miệng nói vài câu, nhưng vừa nghe lời bác gái Hồ nói tâm liền động, chẳng lẽ thực sự có người đang theo dõi ai đó sao?

Tống Nguyệt Minh đứng lên vận động cơ thể, rất tự nhiên đi tới ngoài cửa phảng phất như trong lúc vô tình nhìn liếc qua chỗ ngõ rẽ. Quả thật nhìn thấy bóng dáng của một thanh niên trẻ tuổi, thoạt nhìn còn có chút quen mắt, ánh mắt đang nhìn về phía tiệm chụp ảnh bên này. Cửa tiệm to như vậy, lại chỉ có một người trông coi, Tống Nguyệt Minh suy nghĩ sâu xa một chút khả năng, bỗng nhiên không rét mà run.

Cô không dám nhìn thêm, ngắt một đóa hoa nguyệt quý nở muộn ở bên tường rồi trở lại trong tiệm, tiện tay cắm vào trong bình thủy tinh.

Bác gái Hồ đang tháo áo len, là một chiếc áo len hai màu, phía trên là màu vàng phía dưới là màu đỏ thẫm, ống tay áo và cổ áo bị xổ lông tung tóe, tháo ra một chút thì có không ít sợi chỉ phải thắt nút trước mới có thể tiếp tục kéo ra.

Đến khi bận rộn tháo áo len xong thì đã thấm mệt, cổ đau nhức, Tống Nguyệt Minh khuyên bác gái Hồ đứng lên đi lại một lát: “Bác hoạt động như vậy cổ sẽ thoải mái hơn một chút.”

“Ai, già rồi, không khỏe nữa rồi.”

“Bác còn trẻ mà. Bác gái này, cái người đứng ở ngõ rẽ còn ở đó không? Không phải là ăn trộm đấy chứ?”

Tống Nguyệt Minh vừa nói vậy, bác gái Hồ như bừng tỉnh: “Chắc không đâu nhỉ? Bác ra xem xem- - ôi!”

Bác gái Hồ vừa mới vượt qua ngưỡng cửa, suýt chút nữa đụng phải người đối diện đang đi tới. Lý Vĩ Đông đưa tay đỡ bác ấy một chút, bác gái Hồ vội vàng nói cảm ơn, lúc ngẩng đầu nhìn thấy mặt đất cách đó không xa có hai xu, nhất thời quên luôn chuyện vừa rồi, ra vẻ tự nhiên đi tới chỗ đường cái đó nhặt tiền.

Lý Vĩ Đông bước qua thềm cửa tiến vào, trên mặt mang theo nụ cười: “Đồng chí, tôi tới lấy ảnh.”

Ảnh chụp của Lý Vĩ Đông và Phùng Tĩnh đã để ở đây hơn nửa tháng cũng chưa ai tới lấy, Tống Nguyệt Minh cũng không nhắc nhở, toàn là lấy khi nào thì cô đưa ảnh khi đó, nhận biên lai, đưa ảnh chụp qua, lại ấn con dấu lên.

“Được rồi.”

Lý Vĩ Đông cười thản nhiên: “Cảm ơn đồng chí.”

“Đừng khách sáo.” Tống Nguyệt Minh đặt con dấu vào lại trong ngăn kéo, trong lúc đứng dậy, bụng dưới hơi nhô ra, hiện ra độ cong rõ ràng.

Đáy mắt Lý Vĩ Đông hiện lên một tia lạnh lẽo âm u, cầm ảnh chụp rồi xoay người rời đi, trong đầu hiện lên dáng người tinh tế không tì vết của cô lần trước gặp mặt, thì ra cô mang thai.

Bình Luận (0)
Comment