Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 325 - Chương 325.

Chương 325. - Chương 325. -

Cảnh tượng này không hiểu sao gợi lên một ít hồi ức không tốt của Lý Vĩ Đông, người phụ nữ khắp mình toàn là máu bị nâng đi qua trước mặt anh ta, sau đó không còn mở mắt ra nữa.

Tống Nguyệt Minh so với người kia còn đẹp hơn, là một con búp bê thủy tinh khiến cho người ta muốn phá hủy, anh ta muốn bóp nát cô ra thành trăm mảnh, sau đó ghép lại thành dáng vẻ anh ta muốn.

“Em cứ đợi đó.”

Lý Vĩ Đông đeo kính râm lên, sải bước đi ra ngoài. Bác gái Hồ nhìn thấy động tác này của anh ta bỗng nhiên nhớ tới người này không phải là cậu thanh niên trẻ tuổi vừa rồi đứng ở ngã rẽ gần nửa ngày hay sao?

“Nguyệt Minh, chính là người này, cậu ta vừa rồi không động đến đồ của cháu chứ?”

Tống Nguyệt Minh cười cười: “Không ạ, cậu ta chỉ tới lấy ảnh chụp mà thôi.”

“Thế không phải trộm thì tốt rồi, chúng ta đan áo len tiếp thôi.”

Thời gian rảnh rỗi buổi chiều, Tống Nguyệt Minh vừa đan vừa dạy, cuối cùng cũng thành công dạy cho bác gái Hồ học được cách đan họa tiết mới mẻ này mà vui rạo rực đi về nhà. Tống Nguyệt Minh một mình ngồi trong tiệm, cho đến khi Vệ Vân Khai tan sở trở về, lại kể chuyện hồi chiều cho anh nghe.

Vệ Vân Khai âm thầm siết chặt nắm tay: “Anh biết rồi, em có muốn tìm người ở nhà với em không?”

Người đầu tiên anh nghĩ đến chính là Ngụy Xuân Linh, cô ấy ở quê nhàn rỗi không có việc gì làm, còn có khả năng bị người ta nói này nói nọ. Bằng không thì vào trong thành ở, chẳng qua kể từ lần trước bọn họ về Ngụy gia, bọn họ đã không liên lạc với nhau một đoạn thời gian rồi, cũng không biết Ngụy Xuân Linh nghĩ như thế nào, có đồng ý hay không.

Tống Nguyệt Minh suy nghĩ một chút liền đồng ý: “Vậy anh tìm ngày đón bọn họ tới đây đi.”

“Ngày mai anh sẽ qua đó.”

Nhắc tới cũng khéo, buổi sáng ngày hôm sau Ngụy Xuân Linh liền mang theo Hà Ninh Ninh tới, trong tay còn mang theo một túi trứng gà. Cô ấy dắt Hà Ninh Ninh một đường đi tới, vừa vào tới cửa Hà Ninh Ninh đã nũng nịu lầm bầm: “Mợ nhỏ, nhà mợ xa thật đó.”

Tống Nguyệt Minh nở nụ cười: “Ninh Ninh mệt rồi đúng không, mau ngồi đi.”

Cô đi lấy cho Hà Ninh Ninh năm sáu viên kẹo, lại lấy táo cho hai mẹ con.

Ngụy Xuân Linh cười nói rõ ý đồ đến đây: “Cha bảo em tới thăm chị, mẹ bận không đi được. Chị dâu, gần đây chị thế nào rồi? Em thấy bụng chị to hơn rồi.”

“Chị cũng khỏe, hiện tại đã bốn tháng, không lớn mới là lạ đấy. Chị vừa mới nói gần đây rảnh rỗi, muốn em và Ninh Ninh đến đây ở một thời gian, kết quả hôm nay hai người tới luôn, vậy thì đừng về đấy nữa.”

Tống Nguyệt Minh nói xong, quay đầu đi trêu Hà Ninh Ninh: “Ninh Ninh, ở lại nhà của mợ nhỏ được không nào? Buổi trưa mợ nhỏ làm đồ ăn ngon cho cháu.”

Hà Ninh Ninh chớp chớp đôi mắt to, cười ngọt ngào nói được.

Nụ cười này khiến cho lòng Tống Nguyệt Minh mềm nhũn, nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của con bé.

Ngụy Xuân Linh ngại ngùng: “Hai mẹ con em ở lại làm gì, chị dâu đã bận rộn lắm rồi.”

“Cũng không tính là bận rộn, chính là nghĩ trong nhà nông nhàn, hiện tại làm ăn cũng không tốt. Chị ngay cả người nói chuyện cùng cũng không có, em tới ở cùng chị vài ngày, trong sương phòng cũng có sẵn giường và chăn, bọn em cứ trực tiếp ở lại cũng được.”

Ngụy Xuân Linh nghe xong cũng đồng ý. Ở nhà cũng ngại, mỗi ngày còn phải nghe người ta tán gẫu những chuyện lông gà vỏ tỏi. Ở đây không ai biết cô ấy nên được thanh tĩnh, vậy mới bớt đau đầu một chút.

Hai người nói chuyện trong chốc lát, Tống Nguyệt Minh hỏi thoáng qua hôn sự của Ngụy Xuân Linh.

“Gặp qua vài người, có người bằng tuổi em, có người lớn hơn em một chút, đều không hợp.” Ngụy Xuân Linh nói, mặt không chút thay đổi, cô ấy đều không hài lòng những người đàn ông kia, cô ấy không thể quên được Hà Bằng Trình.

Tống Nguyệt Minh thở dài: “Từ từ rồi sẽ đến, em còn trẻ mà.”

Ngụy Xuân Linh liền cười: “Chị dâu, chị mới còn trẻ, mang thai cũng không thay đổi chút nào, vẫn đẹp như trước.”

Bình Luận (0)
Comment