“Làm sao có thể không thay đổi gì được, eo cũng to lên rồi.”
“Nhìn từ phía sau căn bản không giống người mang thai, có điều bụng của chị to hơn bụng của em lúc em mang thai Ninh Ninh được bốn tháng một chút, cũng không biết có phải em nhớ lầm hay không.”
Tống Nguyệt Minh nhớ ra cô còn chưa nói với người Ngụy gia chuyện cô mang thai song sinh, tức thì cũng không tiện giấu diếm nữa, trực tiếp nói ra.
Ngụy Xuân Linh vừa mừng vừa sợ hâm mộ: “Thật tốt quá! Một lần được hai đứa, nhà người khác có đi cầu cũng cầu không nổi phúc khí nhường này đâu, cha mẹ chúng ta mà biết nhất định sẽ rất vui!”
“Em và Ninh Ninh còn muốn mang thêm gì nữa? Nhân lúc kêu anh em về một chuyến mang lên một thể, cũng nói với cha mẹ một tiếng.”
“Được.”
Đợi đến giữa trưa, Vệ Vân Khai tan tầm trở về nhìn thấy hai mẹ con họ cũng rất cao hứng. Tống Nguyệt Minh dặn dò anh buổi chiều tan tầm về Ngụy gia nói một tiếng anh cũng một lời liền đáp ứng, ôm Hà Ninh Ninh đi xem cửa hàng bách hóa mua lấy hai lon đồ hộp với cả một nắm kẹo.
“Ninh Ninh với mẹ cháu ở nhà mợ nhỏ với mợ nhỏ nhé, mấy thứ này đều cho cháu ăn, được không nào?”
Cô nhóc nhỏ ôm lấy kẹo, híp mắt cười: “Được ạ!”
Vệ Vân Khai không thành thạo xoa xoa một đầu tóc nhung của con bé, đáy lòng nghĩ, cũng không biết đứa nhỏ nhà mình sinh ra sẽ như thế nào, có khôn khéo như Ninh Ninh hay không - không đúng, con trai nghịch ngợm hơn con gái, cũng không biết tính cách của đứa nhỏ giống anh hay là giống Nguyệt Minh.
Lại ôm Hà Ninh Ninh trở về, Ngụy Xuân Linh thấy mua nhiều đồ như vậy có chút bất an: “Anh ba, Ninh Ninh đòi mua sao? Anh mua cho con bé nhiều như vậy làm gì?”
“Không phải, anh mua cho con bé đấy, Ninh Ninh rất ngoan.”
Vệ Vân Khai nói xong lại dắt Hà Ninh Ninh vào nhà xem ti vi.
Ngụy Xuân Linh nhìn có chút ngạc nhiên, quay lại phòng bếp với Tống Nguyệt Minh: “Bây giờ anh ba khác trước kia quá.”.
“Trở nên tốt hơn hay là xấu hơn?”
“Không thể nói rõ được, không phải chị dâu mới là người rõ ràng nhất hay sao?”
Hai người liền cười rộ lên, rất nhanh đã chuẩn bị xong một bữa cơm trưa, nấu một nồi cơm lớn, làm thịt xào khoai tây. Hà Ninh Ninh không biết tự mình ăn cơm, Tống Nguyệt Minh hưng trí bừng bừng đút cho con bé ăn, Vệ Vân Khai ngồi ngay bên cạnh nhìn.
Ngụy Xuân Linh bưng bát ăn cơm, vừa ăn vừa cười: “Vừa vặn để Ninh Ninh ở đây cho hai anh chị luyện tay trước một chút.”
“Vậy cũng được!”
Hai người trăm miệng một lời đáp trả, lại càng thêm nghiêm túc đút cơm, cũng may Hà Ninh Ninh không có thói quen gì khó chiều, món gì cũng ăn rất ngon miệng, ngoan ngoãn ăn cơm những thứ khác đều mặc kệ.
Buổi tối, Vệ Vân Khai trở về từ Ngụy gia, mang theo quần áo Vương Bảo Trân đã thu dọn cho hai mẹ con Ngụy Xuân Linh, còn có hai quả bí đao, hai quả bí ngô và hoa hòe được phơi khô từ mùa xuân.
“Cha mẹ chúng ta nói thế nào? Không phải là không đồng ý đúng không?”
Vệ Vân Khai lắc đầu: “Không phải, họ cho Xuân Linh ở lại đây, khi nào muốn về họ sẽ tới đón.”
Tống Nguyệt Minh yên tâm, khom lưng nhìn bí đao, quyết định: “Ngày mai ăn xương sườn hầm bí đao, anh đi mua một ít xương sườn về đi.”
“Được.”
Vệ Vân Khai đồng ý, nhìn bụng dưới nhô ra của cô vừa muốn đưa tay sờ một cái, ai ngờ Tống Nguyệt Minh lại xoay người ra khỏi nhà chính đi tới sương phòng. Ngụy Xuân Linh đang rửa chân cho Hà Ninh Ninh, chăn đệm trên giường đều là đồ mới tinh, bản thân cô ấy cũng thích sạch sẽ, sợ không cẩn thận làm bẩn chăn đệm mới.
Sương phòng đã sớm được đặt một cái giường một mét hai, bày một cái bàn đơn cùng một cái ghế.
“Phòng này hơi đơn giản một chút, nếu thiếu cái gì thì cứ nói với chị, cứ tự nhiên như ở nhà mình nhé, đừng có khách sáo với chị.”
Ngụy Xuân Linh cười cười đồng ý, Tống Nguyệt Minh nhìn chung quanh, đưa tới cho hai người một cái phích nước nóng chứa đầy nước cùng với một xấp giấy vệ sinh, nghĩ rằng không có gì thiếu nữa mới rời đi.
Hà Ninh Ninh sau khi rửa sạch chân liền bị ôm lên giường, lăn lộn ở trên giường, nhỏ giọng than thở: “Nhà mợ nhỏ tốt.”
Ngụy Xuân Linh dở khóc dở cười: “Con mới tí tuổi đầu mà đã biết cái gì tốt cái gì xấu rồi à?”