Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 327 - Chương 327.

Chương 327. - Chương 327. -

Hà Ninh Ninh ôm chân không lên tiếng, ê a ê a nghe không rõ đang nói cái gì, cũng không trả lời câu hỏi của cô ấy nữa.

Ngụy Xuân Linh bưng nước rửa chân đổ ra ngoài, trở về đóng cửa phòng lại, nhìn thấy con gái đã nằm ở trên giường ngủ, vội vàng lên giường đắp chăn cho con bé. Tới khi thu dọn xong, tắt đèn, chung quanh đều là yên tĩnh, cô ấy ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Hà Ninh Ninh nhẹ nhàng thở dài, ngay cả người nhỏ tuổi như vậy cũng biết nơi này tốt, cô ấy sao lại không hâm mộ được, nhưng không phải ai cũng có được mệnh như vậy.

Trong nhà chính, Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai cũng đang ngâm chân, chậu ngâm chân của cô cho mẹ con Ngụy Xuân Linh dùng, hai người đành phải ngâm cùng một cái chậu. Cô ngồi trên sô pha dựa vào phần tựa lưng mềm mại, cô cố gắng không ôm bụng, câu được câu không nói chuyện với anh.

“Cha mẹ không giận chứ? Chúng ta đã bao lâu rồi không về?”

Ngày đó bọn họ trở về từ Ngụy gia còn mang theo cả cục tức, từ đó đến giờ không trở về nữa, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy bọn họ bởi vì tức giận mới không trở về.

Vệ Vân Khai lắc đầu: “Không có đâu, cha vẫn còn cười ha hả, không sao đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Tống Nguyệt Minh không hề nhớ nhung chuyện này, ngồi thẳng người chuẩn bị khom lưng rửa chân, giật mình phát hiện tư thế như vậy rửa rất khó khăn.

“Để anh rửa cho em, em đừng khom lưng nữa.”

“Hả?”

Vệ Vân Khai lặp lại một lần những lời vừa nói, nâng chân từ trong chậu ra lau sạch sẽ, mang dép lê vào rồi ngồi xổm xuống, đưa tay vào trong chậu rửa chân cho cô, động tác rất nhẹ nhàng.

Tống Nguyệt Minh có chút không được tự nhiên cùng sợ hãi, trịnh trọng nhấn mạnh: “Không cho phép anh gãi lòng bàn chân em!”

“...... Em đã nói trước đó rồi, em đoán xem anh có gãi hay không?”

“Nếu anh mà gãi, em sẽ không để ý tới anh nữa, em sợ mình sẽ cười đến mức sinh con ra luôn mất.”

Vệ Vân dừng tay một chút, mang theo một tia sợ hãi nói: “Em đừng dọa anh, giờ mới có bốn tháng.”

Tống Nguyệt Minh nhướng mày, không nói như vậy làm sao có thể có lực uy hiếp cơ chứ?

Cũng may, cho đến khi rửa chân xong Vệ Vân Khai cũng không dùng cách này trêu chọc cô. Tống Nguyệt Minh cúi đầu là có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của anh, nhịn không được đưa tay xoa xoa, xúc cảm hoàn toàn không giống với tóc của cô, cứng đâm cả vào tay.

Vệ Vân Khai chỉ cảm thấy đôi tay này rất dịu dàng, ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Tống Nguyệt Minh hơi khom lưng hôn nhẹ lên trán anh một cái: “Hôn anh.”

Có TV, bọn họ xem không ít phim truyền hình, độ tiếp thu của Vệ Vân Khai đối với chuyện này ngày càng cao, đáng tiếc chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Sau khi lau khô chân, anh đi ra ngoài đổ nước rồi trở lại đóng cửa.

Tống Nguyệt Minh bỗng nhiên lo lắng sốt ruột nói: “Vậy về sau bụng càng lúc càng lớn, anh vẫn sẽ rửa chân cho em đúng không?”

“Ừm, đúng rồi.” Anh đáp ứng.

Tống Nguyệt Minh vui vẻ ra mặt: “Anh là tốt nhất!”

Vệ Vân Khai hừ một tiếng, vừa lên giường cô đã chui vào trong lòng anh, đột nhiên anh nhớ tới những năm tháng vào mùa hè bị cô ghét bỏ, rất bình tĩnh không ôm lấy cô.

“Vân Khai?”

“Ừ.”

Trong bóng tối, Tống Nguyệt Minh yếu ớt lên án: “Có phải anh ghét em rồi không?”

Vệ Vân Khai giật mình: “Không có! Làm sao có thể!”

Cô xoay người, cười khẽ chủ động tiến gần về phía anh, trong phút chốc lòng anh như dậy sóng .

Tầm bảy giờ Vệ Vân Khai sẽ rời giường đi nấu bữa sáng. Tống Nguyệt Minh gần đây ham ngủ, mỗi khi cô tỉnh lại anh đều đã làm xong bữa sáng rồi. Hơn nữa bữa sáng cũng rất đơn giản, làm xong bánh bao, đặt ở trong nồi hấp một lát, đồng thời rửa hai quả trứng gà bỏ vào, phía dưới xửng hấp nấu một ít cháo gạo khoai lang, bởi vì hôm nay nhiều thêm hai người ăn bữa sáng nên Vệ Vân Khai lấy thêm hai quả trứng gà.

Không phải động tĩnh mà là mùi khói bếp đánh thức con người ta đầu tiên, gió thổi qua, từng cỗ, từng cỗ hương thơm từ khe cửa và khe cửa sổ chui vào, Ngụy Xuân Linh mở mắt ra thấy trời đã sáng, vội vàng ngồi dậy, Hà Ninh Ninh ngủ bên cạnh bị cô dọa tỉnh, mở mắt ra nhìn rồi lại ngủ thiếp đi.

Bình Luận (0)
Comment