Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 328 - Chương 328.

Chương 328. - Chương 328. -

Ngụy Xuân Linh tỉnh dậy, vừa mới mở cửa phòng lại đúng lúc gặp Tống Nguyệt Minh từ nhà chính đi ra, hai người nhìn nhau cười, cô ngại ngùng nói: “Chị dâu, em dậy muộn.”

“Chị cũng vừa mới dậy, không sao cả, cứ tha hồ ngủ đi, dậy cũng không có việc gì làm.”

“Dạ, vậy em đi gọi Ninh Ninh dậy.”

Tống Nguyệt Minh lắc đầu: “Để con bé ngủ đi.”

Nhưng Ngụy Xuân Linh vẫn trở về phòng nhỏ giọng đánh thức Hà Ninh Ninh, sau khi rửa mặt đánh răng xong thì Vệ Vân Khai đã tinh thần phấn chấn bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra.

Mỗi người một quả trứng gà, cháo một chén, bánh bao ăn bao nhiêu tùy thích. Cơm nước xong Vệ Vân Khai liền lấy xe đạp ra đạp xe đi làm, Ngụy Xuân Linh lúc này mới nghĩ tới hóa ra là anh ba làm bữa sáng, câu nói kia của chị dâu không phải khách khí, là chị ấy thật sự vừa mới dậy.

“Xuân Linh, tối qua chị còn xay một ít bột, buổi trưa chúng ta gói bánh bao đi? Bánh bao nhân hoa hòe được không?”

“Được.”

Buổi sáng bận rộn hết nửa buổi sáng ở tiệm chụp ảnh, chưa tới mười một giờ cô đã đóng cửa trở về nấu cơm, bột là do tối hôm qua cô xay, sau khi nấu bữa sáng liền đem chậu bột bỏ vào trong nồi, gom góp nhiệt độ còn lại để lên men bột rất tiện.

Nặn bột, lại lăn bột ra thành một độ dài thích hợp, cắt bột thành khối, rắc chút bột mì phòng ngừa bị dính với nhau, dùng chày cán bột cán thành vỏ bánh bao rồi cho nhân bánh bao vào là được, bánh bao nhân hoa hòe là hoa hòe được ngắt xuống từ mùa xuân, ăn không hết phơi khô giữ lại ăn vào mùa đông. Hoa hòe phơi khô thì dùng nước nóng ngâm qua, thêm bột mì và thịt băm, lại thêm muối và gia vị Thập Tam Hương.

Tống Nguyệt Minh rất thích ăn, trước đó không lâu Hoàng Chi Tử còn gửi tới cho cô một ít hoa hòe khô, hơn nữa ngày hôm qua lấy về cũng đủ cho cô ăn thật lâu. Còn nữa, bên ngoài thị trấn nhỏ không có quán bán đồ ăn sáng, ăn bánh bao cho bớt việc.

“Ninh Ninh, ăn bánh tam giác không? Chúng ta gói một ít nhé?”

Hà Ninh Ninh cầm một que gỗ nhỏ ở trong sân nhìn đàn kiến chuyển nhà lập tức nói có ăn, cứ là đồ ngọt thì con bé đều thích!

“Con bé này chỉ thích ăn đồ ngọt thôi.”

“Thích ăn là được, con bé ăn cơm cũng được, chị thấy con nhà người ta người lớn còn phải đuổi theo đút cơm.”

Ngụy Xuân Linh lắc đầu: “Trẻ con nào có đứa nào không thích ăn cơm?”

Bánh bao bột mì và bánh đều không phải thứ thường xuyên được ăn, Ngụy Xuân Linh biết ý, không muốn để cho chị dâu ba tốn kém như vậy, nhưng lại không khuyên ngăn. Cô ấy không chắc đây là cuộc sống bình thường hay là đặc biệt chiêu đãi bọn cô, mỗi bữa đều ăn bánh bao bột mì, cũng không dễ dàng gì.

Tống Nguyệt Minh không biết Ngụy Xuân Linh rối rắm, lấy ra một phên đường đỏ, bánh tam giác dùng vỏ bánh bao tròn tròn cũng làm được, chỉ cần nặn vỏ bánh ra thành sáu cạnh, hai cạnh liền kề nặn lại với nhau, cuối cùng nặn ba cạnh lại với nhau ở chính giữa, mặt nào nhìn đều là hình tam giác. Bởi vì là làm cho trẻ con ăn, sợ lúc ăn bị chảy nhân đường nên còn trộn chút bột mì vào trong đường.

Tới khi bánh bao ra lò, Hà Ninh Ninh vui vẻ nhảy dựng lên.

Đến buổi tối, Vệ Vân Khai mang về chút xương sườn, hầm cùng bí đao, không nhiều dầu mỡ, Hà Ninh Ninh ăn đến nấc cụt, còn lưu luyến không rời, nhưng không ai dám để cho con bé ăn nhiều.

“Chị dâu, chị đừng làm cơm ngon như vậy cho bọn em, nếu không em cũng không tiện ở lại.”

Tống Nguyệt Minh cười cười: “Đại phu muốn chị ăn nhiều một chút, không sao đâu, chúng ta cùng ăn là được.”

Ngụy Xuân Linh nghĩ cũng đúng, mang thai song sinh quả thật phải bồi bổ nhiều, hay cô ấy cứ ở đây hỗ trợ làm chút việc đi. Nhưng đến hôm sau vừa nhìn đã thấy, ngay cả máy giặt quần áo cũng có, ngay cả Vượng Tài cũng không cần cô ấy cho ăn, qua nửa năm thời gian con chó nhỏ kia đã trưởng thành, biến thành một con chó săn rất uy vũ, vả lại còn rất thông minh. Ngoại trừ Tống Nguyệt Minh cùng Vệ Vân Khai, nó không ăn đồ ăn của người khác cho.

“Chị dâu, chị muốn em ở lại làm gì?”

“Muốn em ở lại chơi với chị, nói chuyện với chị cũng được.”

Bình Luận (0)
Comment