Thêm ba bốn ngày, hai người nói chuyện nhiều lại càng thêm thân, quan hệ còn tốt hơn so với trước kia. Tống Nguyệt Minh bớt chút thời gian cùng mẹ con họ đi đến cửa hàng bách hóa một chuyến, mua ít len sợi cho Hà Ninh Ninh, để Ngụy Xuân Linh học đan quần len.
Liên tiếp hơn mười ngày, hai người đều như hình với bóng.
Sau khi sương xuống, Hoàng Chi Tử cùng Tống Kiến Quân đưa tới cho Tống Nguyệt Minh một túi khoai lang, nửa túi đậu phộng phơi khô. Thấy trong tiệm còn có người ngoài, Tống Kiến Quân đi vào trong viện chơi với Vượng Tài.
Hoàng Chi Tử nhìn thấy Ngụy Xuân Linh ở chỗ này ở còn cao hứng hứng hỏi: “Con gái, cháu muốn tìm loại người như thế nào? Thím đưa con đi xem mắt thử, trong thôn của thím cũng có không ít chàng trai tốt đó!”
Ngụy Xuân Linh đỏ mặt một trận, nhưng vẫn gật đầu.
“Thím, thím để tâm giúp cháu với.”.
Hoàng Chi Tử vỗ đùi: “Được, cháu muốn tìm người như thế nào?”
“Người bình thường là được ạ, nhưng mà con còn đưa con gái theo…
“Đó là việc nên làm, thím sẽ để ý giúp cháu, có tin tức gì thím kêu Nguyệt Minh nói lại với cháu.”
Nói xong chuyện này, Ngụy Xuân Linh mang theo Hà Ninh Ninh đi ra ngoài một chút, cũng cho hai mẹ con cô cơ hội nói chuyện.
Cô ấy vừa đi, nụ cười của Hoàng Chi Tử càng chân thật, cười híp mắt nhìn bụng con gái: “Vân Khai đi làm không ở nhà, có con bé ở bên con cũng tốt, mắt nhìn người không tệ.”
“Vâng, tốt hơn đó ạ, mẹ, sao mẹ lại cao hứng như vậy, là có chuyện tốt gì sao?”
Hoàng Chi Tử gật đầu: “Cang Tử sắp tới phải làm mai, người ta đến nhà chúng ta làm mai, mẹ nghĩ con không thoải mái, hôm đó cũng lạnh, nên không gọi con về, chờ tháng sau nhanh chóng đưa thiếp.”
Tống Nguyệt Minh cười cười, giọng điệu bình thản không tốt không xấu: “Vậy thì tốt.”
“Đúng vậy, chờ mai mối xong hai người bọn họ, mẹ cũng sẽ không cần lo lắng gì nữa.”
“Không phải vẫn còn có cháu trai sao?”
“Chuyện của cháu trai rất đơn giản, bọn họ có cha mẹ. À, quên nói với con, hôm trước Tống Vệ Lan đến nhà chúng ta, mang theo hai hộp trái cây mặt cười nịnh hót, mẹ vừa nhìn liền thấy ghê tởm, cô ta không tới tìm con đó chứ?”
Tống Nguyệt Minh ánh mắt lóe lóe: “Đã tới một lần, bị con đuổi ra ngoài, cô ta về nhà làm gì?”
Hoàng Chi Tử hừ lạnh một tiếng, đầy vẻ khinh thường nói: “Vay tiền thôi, không có lúc này cô ta sẽ không nhận ra nhà mẹ đẻ tốt thế nào.”.
“Vay tiền?”
“Con không biết sao? Cô ta không có tiền tiêu sẽ luôn về nhà tố khổ với cha con và ông nội con, không lần nào là tay không trở về. Lần này mẹ không cho phép cha con cho vay, ông ấy cũng không dám cho. Đoán chừng cô ta liền lấy đi tầm chục, hai chục đồng tiền từ chỗ bà nội con. Con cũng đừng quan tâm cô ta, cho cô ta vay tiền!”
Tống Nguyệt Minh xòe hai tay ra: “Mẹ, mẹ xem con có giống người sẽ cho cô ta mượn tiền không?”
Hoàng Chi Tử lúc này mới hài lòng, lại nói đến Ngụy Xuân Linh, tiếc nuối nói: “Nếu con bé chưa từng kết hôn thì vừa vặn bằng tuổi anh ba của con.”
“Mẹ, mẹ không phải là muốn...” Tống Nguyệt Minh nhớ tới lời nói bóng gió lúc trước của Vương Bảo Trân, tò mò nhìn về phía Hoàng Chi Tử.
Cô còn chưa nói xong Hoàng Chi Tử đã phất phất tay cắt ngang: “Không thể được, con bé còn mang theo đứa nhỏ, tuyệt đối không được. Con cũng đừng nhắc tới chuyện này với nhà chồng của con đó. Quân Tử vừa mới gia nhập quân ngũ trở về, mẹ muốn tìm cho nó một người con gái tốt.”
“Được rồi.”
Hoàng Chi Tử không ở lại lâu, nói một hồi liền kêu Tống Kiến Quân cùng rời đi.
Đám người Tống Nguyệt Minh ra cửa tiễn bà, Ngụy Xuân Linh dắt theo Hà Ninh Ninh liếc mắt nhìn bóng dáng áo quân phục xanh biếc kia rồi cụp mắt xuống, cái gì cũng không nói.
Qua hai ngày sau là sinh nhật ba tuổi của Hà Ninh Ninh, Tống Nguyệt Minh nhắc nhở Vệ Vân Khai buổi sáng nấu thêm hai quả trứng gà cho con bé, đến lúc ăn bữa sáng nói một câu chúc mừng. Ngụy Xuân Linh tràn đầy cảm kích, chẳng qua là lúc nói chuyện phiến cô ấy có nói qua một câu sinh nhật của Hà Ninh Ninh, ai biết chị dâu liền nhớ kỹ.
Hà Ninh Ninh ăn một quả trứng gà, còn có hai quả trứng gà nóng hầm hập, Tống Nguyệt Minh bỏ vào túi áo yếm cho con bé, con bé ôm lấy túi như bảo bối, ai cũng không cho đụng vào, Ngụy Xuân Linh thấy vậy cố ý trêu chọc con bé.
“Ninh Ninh, cho mẹ ăn trứng gà của con được không?”
Hà Ninh Ninh lên án: “Mẹ đã ăn rồi!”