“Vậy có cho mợ ăn không?”
Cô nhóc suy tư một lúc lâu, nhịn đau bỏ những thứ yêu thích gật đầu: “Cho.”
Hai người cười to.
Chờ sau khi ăn xong họ liền đến tiệm chụp ảnh, Hà Ninh Ninh ngồi trên bậc thêm ngoài tiệm chụp ảnh, tay còn nắm hai quả trứng gà của con bé, cháu trai nhỏ của bác gái Hồ là Tây Tây ở bên ngoài vẫy tay gọi con bé ra ngoài chơi.
“Ninh Ninh, đừng để mất trứng gà của con đấy!” Ngụy Xuân Linh nhỏ giọng dặn dò.
Hà Ninh Ninh gật đầu đồng ý, nhanh chóng đi theo. Khi ở nhà, các anh các chị đều không có kiên nhẫn chơi với con bé, Tây Tây với con bé cùng tuổi, tính tình lại tốt, trong túi còn có chút đồ ăn vặt, hai người đã sớm chơi thân.
Tống Nguyệt Minh đang bận chụp ảnh cho một cô gái mắt to, bạn trai của cô ta làm lính trong quân đội, viết thư xin cô ta một bức ảnh.
“Đồng chí, chị phải chụp cho em đẹp một chút, nếu không bạn trai thấy em không xinh, em sợ lắm…” Thiếu nữ xấu hổ đỏ mặt tràn đầy khát khao và rụt rè.
“Không thành vấn đề, em yên tâm đi.”
Đang lúc nhàn rỗi, Tống Nguyệt Minh vô cùng nhàn nhã thoải mái sửa lông mày cho cô gái này, còn giúp cô ta thoa son môi cho trông càng có tinh thần. Lúc chụp ảnh, cô gái vẫn còn ngượng ngùng, Tống Nguyệt Minh tay cầm tay dạy cô ta tạo dáng như thế nào. Đang bận rộn, Tống Nguyệt Minh nghe thấy bác gái Hồ tới tìm.
“Xuân Linh, Ninh Ninh và Tây Tây đi đâu chơi rồi?”
Ngụy Xuân Linh đang chăm chú đan quần len, nghe vậy ngẩng đầu: “Chúng không ở nhà bác sao?”
Lúc Hà Ninh Ninh đi ra ngoài cô ấy không để tâm lắm, trẻ con trong thôn không hay chạy nhảy đi chơi khắp nơi, đến giờ cơm gọi một tiếng đều ngoan ngoãn về nhà ăn cơm. Chỉ cần chạy được nhảy được, đứa lớn mang theo đứa nhỏ đi chơi sẽ ít khiến cho người lớn quan tâm.
“Không có ở nhà bác! Hai đứa bọn nó chơi một lát rồi đi ra ngoài, bác vừa ra nhìn nhưng không thấy, gọi thằng bé nhưng không nghe thấy trả lời.”
“Vậy chúng đi đâu rồi?”
Ngụy Xuân Linh cũng sốt ruột, con bé chưa quen cuộc sống trong thành phố, hay là đi lạc rồi?
“Đi, hai ta đi tìm xem!”
“Được!”
Ngụy Xuân Linh bỏ quần len xuống, đang định ra cửa bỗng nhiên nhớ tới, dặn dò Tống Nguyệt Minh một tiếng: “Chị dâu, em ra ngoài tìm Ninh Ninh!”
Tống Nguyệt Minh vừa nhấn nút chụp, ở trong phòng đáp ứng một tiếng, Ngụy Xuân Linh mới cùng bác gái Hồ vội vàng rời đi.
“Được rồi, chụp xong rồi!”
Ánh mắt cô gái cong lên, cười nói cám ơn, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng chụp ảnh, Tống Nguyệt Minh theo thói quen đi ở phía sau, thuận tiện đóng cửa lại.
Nhận tiền, viết biên lai, cô gái cầm lấy biên lai cao hứng rời đi. Tống Nguyệt Minh nhớ tới lời Ngụy Xuân Linh vừa nói, cũng định ra ngoài tìm kiếm một lát, phòng trừ trường hợp xảy ra chuyện gì.
Cô mới vừa đi tới cửa còn chưa bước ra khỏi cửa, phía sau bỗng nhiên có người nhảy ra cầm lấy cổ tay cô kéo cô về đằng sau.
“A......”
Tống Nguyệt Minh không tự chủ được kinh hô lên tiếng, đồng thời lấy tay che chở bụng, trong lúc xoay người giơ chân đá về phía sau, cũng trong lúc xoay người thấy rõ mặt người này, là Lý Vĩ Đông!
Lý Vĩ Đông cầm lấy cổ tay của cô muốn đi đóng cửa, tim Tống Nguyệt Minh đập thình thịch, hét lên: “Cứu mạng! Có trộm! Giết người –”
Anh ta xoay người, từ sau lưng rút ra một chiếc thương đen như mực, khóe miệng gợi lên một nụ cười khinh miệt lại kiêu ngạo: “Em kêu thêm một tiếng thử xem.”
“Lý Vĩ Đông, rốt cuộc anh muốn làm gì?!”
Giọng nói của cô thanh thúy, mang theo một tia run rẩy cùng sợ hãi, Lý Vĩ Đông lại cảm thấy đặc biệt sung sướng, đồ vật anh ta mơ ước đã lâu cuối cùng đã tới tay, anh ta có chút lâng lâng.
“Anh muốn làm gì, em hẳn là có thể đoán được?”
Cửa bị đóng lại, chỉ còn lại ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, ánh mắt Tống Nguyệt Minh rơi xuống chiếc kéo trên bàn.
“Bây giờ ngẫm lại, có phải em đã sớm đoán ra anh muốn làm gì rồi hay không? Lời Tống Vệ Lan nói đều là dối trá, em thật đúng là thông minh.” Lý Vĩ Đông thì thào, anh ta chưa bao giờ vì một người phụ nữ mà lao lực như vậy, cũng không biết một người phụ nữ sẽ có sức hấp dẫn anh ta lớn như vậy.