Tống Nguyệt Minh lui về phía sau một bước, dựa vào cạnh bàn: "Lý Vĩ Đông, anh đây là vi phạm pháp luât, anh đừng tưởng rằng cha anh là cục trưởng cục công an là có thể muốn làm gì thì làm!"
“Em quả nhiên là biết thân phận của anh.”
“Rất kì quái hay sao!”
Lý Vĩ Đông cười lạnh, kéo khóa áo khoác ra, trong lồng ngực dâng lên một cảm xúc kích động hưng phấn đến khó hiểu, anh ta rất thích nhìn bộ dáng giả vờ trấn tĩnh này của cô, anh ta nhẹ giọng nói:
“Em rất nhanh sẽ thích thôi.”
Thương còn nằm trong tay anh ta, khóa áo khoác được kéo ra để lộ áo len bên trong, anh ta dùng muốn một tay cởi quần áo, ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá qua lại trên người Tống Nguyệt Minh.
Giờ này khắc này, người phụ nữ kinh hoảng, khuôn mặt tái nhợt, trong ánh mắt thanh lãnh còn mang theo vẻ phẫn nộ, biểu cảm giống người vợ đã chết của anh ta đến năm phần, lại có cả vẻ lạnh nhạt tuyệt nhiên không giống với cô.
Vệ Vân Khai đang làm việc ở trạm máy nông nghiệp, chuyện vẫn còn chưa lắng xuống nên anh không dám lơ là, chỉ đành cho người quan sát nhất cử nhất động của Lý Vĩ Đông, lúc ra khỏi phòng họp, tình cờ gặp phải một đồng nghiệp từ bên ngoài trở về.
“Vân Khai, bên ngoài có một đứa trẻ đang tìm cậu đấy.”
Da đầu Vệ Vân Khai lập tức tê dại, ngay cả lời cảm ơn vẫn chưa kịp nói đã sải bước đi ra ngoài.
Làm đồng nghiệp cũng giật cả mình.
Đứng ngoài cửa trạm máy nông nghiệp là một đứa trẻ con mới lớn trong bộ quần áo tồi tàn, thân hình gầy gò, nhưng đôi mắt lại rất to, vừa nhìn thấy Vệ Vân Khai bước ra, ba bước gộp làm hai chạy tới: “Anh Khai, em đi theo Lý Vĩ Đông thấy anh ta đến xung quanh chỗ khu nhà anh rồi!”
“Gì cơ?”
Trong nhà chỉ có hai người phụ nữ đang chăm con, Vệ Vân Khai bình tĩnh lại: “Tiểu Long, anh về nhà, em đến cục cảnh sát gọi người đi!”
Vệ Vân Khai xoay người đẩy xe đạp ra khỏi trạm máy nông nghiệp rồi chạy đi, lúc rẽ qua góc đường còn suýt đụng phải một người, Tần Lâm đến tìm anh, nhìn thấy anh định gọi một tiếng, còn chưa kịp kêu thì người đã phóng xe đạp đi rồi.
“Cậu ấy gấp gáp đi đâu vậy nhỉ?”
Tần Lâm cũng không vội, chậm rãi đi theo phía sau Vệ Vân Khai.
Tiểu Long cũng đạp xe đi. Còn chưa đi vào đã gặp một đám người đi ra, nhóc chạy tới hỏi một câu, đám người đó vội vàng đi theo nhóc.
Vệ Vân Khai đạp xe phóng về phía trước, khoảng cách hơn bốn dặm tưởng chừng như xa tận chân trời, trên đường gặp người quen chào hỏi anh cũng không trả lời, Vương Quế Chi và Tống Thư Lễ đứng bên đường nói chuyện với anh, anh cũng như thể không nghe thấy——
Tống Nguyệt Minh lùi lại hai bước dựa vào bàn, hơi thở bình ổn. Lý Vĩ Đông là nhân lúc cô đang chụp ảnh cho cô gái mắt to kia thì đi vào, anh ta trốn sau cửa không động vào bất cứ món đồ nào, nhưng trong tiệm ngoài kéo ra còn có một vật khác cũng giống như vậy. Cô cắn môi, định vươn tay ra.
Cô vừa nhúc nhích đã bị Lý Vĩ Đông nhìn thấy: “Em muốn lấy kéo làm gì?”
Anh ta tiến lên hai bước, cố ý thưởng thức dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô, thậm chí còn có chút tức giận: “Em dám chết sao? Nhưng mà bây giờ cho dù em có chết, anh cũng không sợ.”
Tống Nguyệt Minh đứng thẳng người dậy, tay trái đặt trước bụng, tay phải nắm lấy lưng ghế, bắt gặp ánh mắt anh ta nhìn sang: “Tại sao? Không phải anh cho rằng mình có thể một tay che trời cả huyện này chứ?”
“Một tay che trời sao? Vậy thì không phải, nhưng cho dù em chết rồi, thì anh cũng sẽ không dính kiện cáo liên quan đến mạng người.” Anh ta vô cùng tự tin.
“Tôi hỏi anh tại sao, tại sao không chịu thả tôi đi?”
Lý Vĩ Đông kéo kéo cổ áo: “Anh cũng muốn biết, chắc có lẽ là do em không chịu để ý đến anh.”
Tết Nguyên Đán, anh chạy xe máy về lại nhà, đúng lúc nhìn thấy vợ chồng Tống Nguyệt Minh đi ra ngoài, cười cười nói nói, ngay lúc đó anh ta còn tưởng rằng người phụ nữ quấy rầy anh ta trong cơn ác mộng kia lại trở về. Nhưng điều thần kỳ là, kể từ ngày gặp lại cô, anh ta không còn gặp ác mộng nữa.