Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 332 - Chương 332.

Chương 332. - Chương 332. -

Những ngày sau nữa, anh ta nhờ Tống Vệ Lan gài một cái bẫy, nhưng sau khi bị cô từ chối, trong lòng liền nổi lên một tầng lửa giận.

Gặp nhau vài lần trong huyện, không lần nào cô chú ý đến anh ta, như thể anh ta là một người không đáng để ý đến, cô hoàn toàn không phải người ngu ngốc vô dụng như Tống Vệ Lan nói, ngược lại, cô rất thông minh.

Nhưng, cô càng thông minh, càng khiến cho người khác ngứa ngáy trong lòng.

“Bây giờ là xã hội mới rồi, không còn hỗn loạn để anh muốn làm gì thì làm như trước nữa. Lý Vĩ Đông, cho dù tôi chết rồi, chồng tôi cũng sẽ không buông tha cho anh đâu, còn nếu tôi chưa chết, tôi cũng sẽ không nhẫn nhục chịu đựng đâu. Anh thật sự không sợ sao?”

Trong mắt Tống Nguyệt Minh phát ra tia lửa khiến người khác khiếp sợ.

Lý Vĩ Đông cười khẩy: “Sau hôm nay em nghĩ em còn cơ hội gặp người khác à, chồng của em thực sự sẽ bất chấp tất cả vì em sao?”

“Lý Vĩ Đông, anh thực sự nghĩ rằng gia đình anh có thể đứng vững ở nơi này à?”

Tống Nguyệt Minh đưa tay phải xuống mò mẫm, cầm lấy một góc tờ báo phát ra tiếng sột soạt nhẹ.

“Em cầm cái gì đó?”

Lý Vĩ Đông liếc thấy hành động của cô, lập tức tiến lên một bước, nắm lấy khuỷu tay cô kéo đến trước mặt, ánh mắt lướt qua phần bụng nhô ra của cô, vẻ mặt chán ghét, sớm muộn gì cũng sẽ biến mất thôi.

Tống Nguyệt Minh ngược lại không còn sợ nữa, cầm tờ báo giơ lên: “Anh ở cái huyện nhỏ này, mà cũng không biết đọc báo sao?”

Nụ cười của cô kỳ quặc, mang theo vẻ khinh bỉ chán ghét, làm Lý Vĩ Đông nhớ đến bông hoa Nguyệt Quý bị bao vây bởi những chiếc gai nhỏ trên cành hoa, nếu muốn hái hoa, không cẩn thận một chút sẽ bị gai đâm vào tay ngay.

Nhưng mà, không còn nhiều thời gian nữa.

Lỡ như có ai quay lại...

Tay của Lý Vĩ Đông nhích lên một chút, Tống Nguyệt Minh ném tờ báo vào mặt anh ta: “Anh đọc báo trước đi, rồi hẵng quyết định xem có muốn chọc giận tôi hay không.”

Ngay lúc ném tờ báo đi, Tống Nguyệt Minh rút tay lại cầm lấy ngay chiếc kéo sau lưng.

Lý Vĩ Đông chỉ nhìn thấy tờ báo vút qua mắt một cái, dòng chữ lớn nhất trên trang báo viết: “Con trai của Cục trưởng Cục Cảnh sát huyện Thanh Thủy thông đồng với các quan chức và thương nhân trục lợi kiếm lời!”

“Cái gì đây?” Anh ta cúi xuống nhặt tờ báo lên.

“Nói mới nhớ, mấy ngày rồi cục trưởng Lý chưa về nhà đúng không?”

Toàn trang báo nêu ra những hành vi không làm tròn nhiệm vụ của Lý Quốc Đống, cục trưởng Cục Cảnh sát huyện Thanh Thuỷ và con trai của ông ta, Lý Quốc Đống nhận hối lộ, Lý Vĩ Đông cấu kết với con buôn để làm ô dù cho họ. Câu chốt cuối cùng là theo các nguồn tin đáng tin cậy, bộ phận giám sát đã thành lập một đội đến huyện Thanh Thuỷ điều tra.

Đó là tờ báo của tối hôm qua, nhưng không một ai nói với anh ta về chuyện này.

Lý Vĩ Đông đột nhiên nhớ ra, sáng hôm qua Lý Quốc Đống ra ngoài giờ vẫn chưa về nhà, mẹ kế có hỏi anh ta, nhưng anh ta chỉ nói là không biết.

“Nếu như tôi là anh, tôi sẽ lập tức nhanh chóng nghĩ cách tìm người cứu cha anh, dù sao ông ta mà xảy ra chuyện, thì kết cục của anh cũng không tốt lắm đâu nhỉ? Chỗ này cũng phải cả thập kỷ qua.”

Tống Nguyệt Minh cực kỳ bình tĩnh, là sự thản nhiên mà Lý Vĩ Đông hận không thể phá vỡ được, người phụ nữ này nằm ngoài dự liệu của anh ta, nếu bỏ qua cơ hội này, anh ta cũng không chắc...

Tay trái Lý Vĩ Đông nắm chặt tờ báo, tay phải cầm súng, đứng đơ ra một lúc, Tống Nguyệt Minh cầm kéo do dự một hồi, nếu cầm kéo quẹt trúng mặt Lý Vĩ Đông, anh ta bị đau thì sẽ đánh trả, cô sợ để bản thân bị thương, đứa nhỏ sẽ gặp chuyện.

Ngay lúc cô do dự, Lý Vĩ Đông nhanh chóng hoàn hồn, cúi người lại gần, nhìn xuống vầng trán nhẵn nhụi của cô, cùng với đôi mắt tự tin đó.

Nhưng lời nói ra lại vô cùng nghiêm túc: “Nếu như anh vẫn không muốn thì sao, nếu sau này sống không bằng chết, sao bây giờ không mang em đi cùng, còn thêm đứa con của em nữa, cũng đáng.”

Tống Nguyệt Minh mắt cũng không chớp: “Vậy trừ phi bây giờ anh giết tôi, rồi đem cái người đầy máu bước ra cửa chính.”

Bình Luận (0)
Comment